Nguyễn
Thị Thanh Lương
Thanh
Lương, Trưởng ban Tổ chức cho hai buổi ra mắt sách của Nhà thơ Nguyễn Thị Khánh
Minh (22/3/2025) và tập thơ của ba nữ sĩ Duyên, Lê Chiều Giang và Nguyễn Thị
Khánh Minh (29/3/2025) tại quán Café Factory (Westminster, California) nhưng rốt
cuộc đã không thể có mặt trong cả hai buổi này vì một tai nạn xe. Hôm nay PV xin
đăng bài phát biểu của Thanh Lương dành cho hai buổi vừa kể để chia sẻ cùng các bạn.
PV
Nhà thơ Nguyễn Thị Khánh
Minh.
Cách
đây đúng bảy năm tình cờ trong một buổi tâm giao cà phê với vài người bạn trong
đó có nhà thơ Nguyễn Đức Cường. Chúng tôi đang trầm tư bên cạnh những tách cà
phê đen đắng, bỗng anh nhìn mưa đang đổ nhẹ ngoài trời và cất giọng:
Em
đưa tay hứng giọt mưa mùa đông
Nhịp
nước nào rơi trong tiếng lạnh lùng
Tay
em bé nước tràn không đủ nắm
Nên
buồn buồn nước vỡ bâng khuâng
Tôi
buột miệng cười đùa, “úi chà, thi sĩ động lòng xúc cảm vì mưa”. Anh vội cải
chính, “không không đây là bài thơ của thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh, cô làm lúc
cô 15 tuổi”.
Tôi
đến quán cà phê với một tâm trạng buồn buồn và trống rỗng có lẽ vì tuổi xế chiều
đã khiến tôi không còn năng động và rộn ràng như năm mười năm trước. Trong khoảnh
khắc ấy, những câu thơ bé bỏng ấy đã gây cho tôi cực kỳ cảm xúc. Cũng ngay lúc
này tôi cảm thấy thật hồn nhiên và hạnh phúc.
Từ
đó tôi có cảm tình rất đặc biệt với nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh mặc dù chưa
bao giờ đối diện. Thật ngẫu nhiên và tình cờ, nhờ duyên đưa đẩy, ca sĩ Thu Vàng
đã đưa tôi đến gặp Khánh Minh ở tư gia của chị vào một ngày cuối tuần của mùa
hè năm đó.
Hôm
ấy, tôi cảm nhận ngay dáng thanh tao, nhẹ nhàng cùng với ánh mắt trong sáng và
nụ cười hiền hậu của chị. Tuy nhiên những hình ảnh đó của chị có phảng phất một
chút u uẩn và buồn bã mà tất cả đã phản ảnh qua những dòng thơ của chị.
Thơ
chị như tấm lụa đào mỏng manh mà chị là con tằm nhả ra những sợi tơ đó. Từ tơ
chị dệt thành những dải lụa thơ, có khi chỉ là một màu ngà mộc mạc thô sơ, có
khi là muôn màu sắc rực rỡ như ánh cầu vồng huyễn ảo sau cơn mưa da diết… Cũng
thơ đó, khi thì mềm dịu như những sợi trắng bồ công anh tan bay trong nắng chiều,
khi thì kiên khổ cô độc như cây thông ngạo nghễ theo sương gió thời gian.
Tôi
có dịp đọc tập thơ Ký Ức Của Bóng của Khánh Minh. Vâng, tôi rất chủ quan
mà nói rằng Khánh Minh không phải là một nhà thơ bình thường mà là một nữ thi,
văn sĩ tài năng. Như thể chị được phó thác một khả năng kỳ diệu, biến hóa tâm
tình của mình qua ngôn từ thật chân mỹ, kỳ hoặc nhưng ăm ắp chất thơ mà hẳn
chúng ta ít nhiều ai cũng cảm nhận như thế. Tôi cảm thấy như tìm được mình qua
những bài thơ có tính cách tự sự của chị, và như vậy cả tác giả và người đọc
như có một giao cảm, không còn cảm thấy là kẻ độc hành trong bãi sa mạc tâm
linh hun hút đó. Hình với bóng tuy hai mà một/ Bóng với hình tuy một mà hai và
hình như bóng tôi cũng đang ẩn hiện trong văn thơ của Nguyễn Thị Khánh Minh.
Trong
tập thơ Ngôn Ngữ Xanh, Khánh Minh đã cho tôi thấy người làm thơ chỉ cho
mình là thi sĩ khi đang viết những câu thơ – như danh nhân nào đó đã nói “Chỉ
trong khoảnh khắc đó thi sĩ mới thực sống với thơ, và cảm nhận trọn vẹn trong sự
lắng đọng của lòng mình và của cuộc đời”.
Như
thể mỗi ngày
Một
trò chơi
Tôi
rơi. Đơn độc. Hạnh phúc
Nơi
bài thơ tôi viết. Nơi bài thơ tôi đọc
Tôi
giấu mình. Vui sướng
Trong
lẻ loi tiếng khóc
Trong
mơ mộng tự do
Vạt
nắng nhảy nhót sau ô cửa kính
Háo
hức bùng vỡ
…
Sau một vụ mùa
Tôi
chỉ đem về nhà được đôi ba hạt lúa chín
Chút
mầu vàng của nó lấp lánh trên tay
Làm
tôi đã vô cùng sung sướng
Tôi
đã tắm đã hưởng
Tất
cả những ngọt ngào mát mẻ của con sông
Và
dẫu tôi không mang về một hạt nước nào của nó
Nhưng
làn da tôi thì mãi còn dư âm cái trườn mình của
dòng
chảy
Bài
thơ hoàn tất. Là một điểm hẹn quyến rũ
Nhưng
phút mong manh giữa những từ
Lại
là lúc đóa hoa đang nở. Đang tỏa hương
Tôi
có gì đâu phải vội
Có
phải chị rất hạnh phúc khi cảm thấy mình thực sự là Nhà Thơ khi đang sáng tạo
và luôn mãi mơ ở trong giây phút đang tỏa hương ấy?
Qua
những tác phẩm được xuất bản liên tục thì có phải chị đã được sống như thế, và
tôi, không do dự chút nào khi gọi bạn tôi, là Thi Sĩ.
Mong
chị luôn khỏe manh và an lành để tiếp tục con đường sáng tạo và cũng để những
người yêu thơ chị nhất là những người ở vào tuổi xế chiều được ôm ấp những vần
thơ của chị mà lặng trầm trong hạnh phúc.
Sau
cùng tôi đa tạ các nhà thơ, nhà văn, giáo chức và thân hữu xa gần đã đến đây
tham dự buổi RMS hôm nay và để chúng ta cùng nhau tiếp tục thưởng thức những
dòng lưu ấm áp của nữ Thi Sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh.
Tho duyen le chieu giang
nguyen thi khanh minh
Tôi
và Duyên quen nhau ở Saigon vào giữa năm 1973. Chúng tôi làm việc chung ở Công
Ty Điện Lực Việt Nam với tính cách nhân viên phù động cho ban Tồn Thâu trực thuộc
Bộ Tài Chánh. Nhóm chúng tôi, chơi rất thân với nhau, gồm có tôi, Duyên, Ái
Cúc, Ngọc Hồng, Kim Vân và Huỳnh Hồng. Chúng tôi bây giờ mỗi người mỗi ngả, chỉ
riêng Ái Cúc đã mất tích trên đường vượt biển.
Tôi
còn nhớ Duyên vào làm việc sau chúng tôi khoảng một tháng. Duyên có dáng dấp của
một cô Bắc Kỳ nho nhỏ với mái tóc demi- garçon và một nụ cười hiền hòa, dễ mến.
Ấn tượng này vẫn ở mãi trong tôi cho đến bây giờ.
Sau
này tôi mới biết Duyên là một trong những người tình đơn phương của thi sĩ Nguyễn
Tất Nhiên. Sự dễ thương và hồn nhiên của Duyên đã tạo cảm xúc cho người thi sĩ
này và bài thơ đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc “Thà Như Giọt Mưa” đã ra đời.
“… Khiến người tên Duyên đau khổ muôn niên...” Duyên luôn hồn nhiên và yêu đời.
Phải chăng cái đau khổ muôn niên này là sự trừu tượng hoặc ảo ảnh của nhà thơ
Nguyễn Tất Nhiên???
Ngoài
tài làm thơ, Duyên còn có tài vẽ. Tôi gọi Duyên, bạn tôi là họa sĩ vì những
bookmarks, chân dung và tranh Duyên sáng tạo rất đẹp, một vẻ đẹp hiền hòa lẫn
kiêu sa. Chúng đã mang lại cho tôi niềm an vui khó tả và như những làn gió nhẹ
thổi vào hồn tôi.
Duyên
rất quý bạn. Mùa đại dịch Covid, Duyên tự may những khẩu trang và làm bánh rồi
gửi cho tôi và những người bạn qua đường bưu điện. Làm sao tôi quên được tình
này.
Thơ
của Duyên rất mộc mạc và hồn nhiên như con người của Duyên.
Sau
đây tôi trích ra một phần của bài thơ mà tôi yêu thích:
….
Khi chạm vào hạnh phúc
chọn
đi em
điều
làm em sung sướng
ngơ
sao được, những đớn đau
phần
đời em, ngày cũ
dìm
em xuống vực sâu, tung cao
tìm
sự sống
cũng
vỗ về em
về
một ngày tươi sáng
cuộc
hành trình không định hướng
…..
–
Rừng thu lá úa (duyên)
Tôi
yêu bài thơ này như tôi đã và đang trân quý tình bạn của chúng tôi.
Đó,
Duyên là thế, một người phụ nữ Công Dung Ngôn Hạnh, vẹn toàn.
Mong
tập thơ này sẽ mang niềm vui và hạnh phúc đến quý thân hữu.
NTTL
Từ trái: Nguyễn Đức Cường,
NT Kh ánh Minh,
Thanh Lương, Nguyễn Chánh Khánh,
Vũ Hoàng Thư và phu nhân,
Thanh Lương, Nguyễn Chánh Khánh,
Vũ Hoàng Thư và phu nhân,
No comments:
Post a Comment