Cam
Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Noel. Những quả cầu.
Hình Internet
Như
một trận sóng thần, ào ạt kéo đến rồi rút đi. Không biết bao giờ lại kéo vào nữa.
Chỉ thấy những gì để lại thật khôn lường. Nhưng con người vốn có bản năng sinh
tồn nên đứng dậy rất nhanh. Họ hối hả chạy đua với dòng sống mới. Ai cũng vui
vì được sống. Trận dịch, và những gì kèm theo, là như thế.
Ngoại
trừ những em nhỏ, quá nhỏ, như bé Hoan. Em chỉ mới bốn tuổi, vừa qua mấy lớp mẫu
giáo. Em không biết gì hết. Ai bảo làm sao thì em làm vậy. Em biết khóc khi buồn,
và biết cười khi có ai bày trò chơi thú vị. Nhưng có một điều em biết nhiều hơn
ai khác, là từ nay em không thấy ba và má của em về nhà nữa! Và đó là em nhỏ đầu
tiên mà Nhiên gặp, khi tiếp nhận công việc mới của mình.
Ai
khiến xui chi, Nhiên về Việt Nam khi dịch chưa đến Mỹ. Khi dịch bùng mạnh ở Mỹ,
Nhiên ở lại Việt Nam. Đến khi Việt Nam bị dịch hoành hành, Nhiên chọn ở lại.
Cũng như những người bạn trong cùng hội thiện nguyện của mình, Nhiên chạy vào
những vùng mà từ đó người ta chạy ra. Lần này, Nhiên phụ với Chị Cả nhận làm “mẹ”
của đàn con mười đứa, tuổi từ bốn đến mười hai. Hoan là bé nhỏ nhất.
Em
mở to đôi mắt nhìn Nhiên. Đôi mắt long lanh, ngây thơ nhưng đầy vẻ chịu đựng.
Chị Cả nói bé Hoan là đứa trẻ ít nói nhất trong số các em được nhận về. Ngay
sau khi ba má em mất, cuộc sống của em đã bị đảo lộn hoàn toàn. Em không còn
người thân nào ở thành phố này.
Nhìn
bé Hoan, Nhiên nghe lòng quặn thắt. Kỷ niệm những ngày sống trong viện cô nhi
trở về. Nhưng Trời đã ban cho Nhiên một bà mẹ quý. Bà vào viện cô nhi, ôm từng
đứa, từng đứa về nhà. Đám con mười đứa của bà, trắng có, đen có, vàng có. Nhà của
bà là một hợp chủng quốc, bà nói vui như vậy. Những đứa con của bà lớn lên dần,
được đi học đàng hoàng, lại còn được tiếp nhận kho kiến thức của bà mẹ-nhà
giáo. Bây giờ bà đã mất, Chị Cả, một trong những con nuôi của bà, tiếp nối tấm
gương của mẹ, mở một mái nhà tình thương và nhận nuôi một số cô nhi trong đại dịch.
Và
như thế, dòng đời, cứ như theo một kịch bản đã được viết sẵn!
***
“Em
bé, cô tên là Nhiên, còn bé?”
Bé
Hoan lí nhí đáp:
“Con
tên là Hoan.”
Rồi
bé cúi đầu xuống, im lặng, nửa gương mặt giấu sau chiếc khẩu trang, chỉ nhìn thấy
ánh mắt lẩn trốn. Nhiên gợi chuyện:
“Bé
với cô cùng chơi trò chơi lớp học nhé!”
Đôi
mắt hơi liếc nhìn lên, tỏ vẻ muốn hỏi. Nhiên tiếp luôn:
“Bé
muốn làm cô giáo hay làm học trò nào?”
Lần
này thì ánh mắt hơi vui lên một chút. Chắc bé thấy câu hỏi của Nhiên hơi lạ. Lại
lặng im, không trả lời. Nhiên đề nghị luôn:
“Bé
Hoan làm cô giáo đi! Cô thì làm học trò. Cô thích làm học trò lắm!”
Ánh
mắt sáng lên. Nhiên gọi mấy em khác đến cùng làm học trò. Hình như trò chơi này
thời nào, ở đâu, các bạn nhỏ cũng đã từng có lần chơi. Nhưng lớp học này thì có
điểm khác thường, học trò không có bàn ghế ngay ngắn, mà mỗi trò ngồi một góc,
cách xa nhau, mang khẩu trang. Và cô giáo nhỏ nhít của lớp học, bắt đầu tiếng
nói ngập ngừng:
“Chào
các bạn.”
Chao
ôi, thật là lịch sự! Cả lớp chào lại:
“Chào
cô ạ!”
Và
như vậy, giờ học diễn ra. Cô giáo Hoan xin một xấp giấy, phát cho mỗi trò một tờ.
Cả lớp chờ đợi cô giáo ra lệnh. Cô giáo hơi suy nghĩ, rồi nói:
“Bạn
nào muốn làm gì cũng được.”
Cả
lớp “ồ” lên, thích thú. Cô giáo nói tiếp:
“Nhưng
bạn nào vẽ hình thì sẽ được nhiều điểm.”
Chẳng
là cô giáo chưa học lên lớp Một!
Nhiên
chọn vẽ. Từ thuở còn bé, tuy không xuất sắc với môn Vẽ, nhưng Nhiên lại rất
thích vẽ, như một cách giải trí. Nhà mẹ nuôi có đầy đủ bút màu, thuốc vẽ, giấy
vẽ các loại, nên các con của bà cũng tạm thấy thoải mái. Lớn lên, Nhiên không
có thì giờ để vẽ tranh, nhưng khi buồn thì cũng nguệch ngoạc vài nét, như một
cách để bày tỏ điều gì đó với chính mình. Nhiên qua Mỹ, được đi nhiều nơi có
phong cảnh đẹp, cũng phác họa vài nét khi có cảm xúc với thiên nhiên. Rồi như một
duyên nợ, khi tốt nghiệp đại học, Nhiên đã chọn đi làm việc thiện nguyện. Môi
trường làm việc khiến Nhiên cảm nhận được nhiều nét đặc biệt của cuộc sống con
người. Nhưng không có thì giờ để vẽ nữa. Mỗi cảm xúc đều được ghi vào tâm khảm,
bằng hai con mắt. Một em bé Somalia ốm trơ xương. Một bà mẹ Kenya đau đớn trong
khi sinh con. Một gia đình Haiti chia nhau bữa cơm hẩm. Một người lính Afghanistan
sau chiến tranh, trở về nhà trên chân nạng. Một di dân Trung Mỹ bơi qua dòng
sông chảy xiết, tìm chân trời mới…
Nhiên
xin “cô giáo Hoan” cho chọn vẽ, thế mà lại ngồi thừ ra trước trang giấy trắng.
Coi vậy mà khó dữ! Nhìn quanh, thấy có vài bạn nhỏ đang cúi mình vẽ gần xong.
Có bạn vẽ cây, lá, bông hoa. Có bạn vẽ ngôi nhà. Có bạn vẽ người. Ôi, đây là những
bạn nhỏ mồ côi! Tim Nhiên nhói lên. Bỗng Nhiên nhớ đến một bức ảnh, các bạn của
Nhiên truyền nhau từ internet: Một bé gái nhỏ tại Iraq vẽ hình mẹ mình lên nền
nhà trong cô nhi viện của bé, sau đó cẩn thận cởi giày, nằm xuống trên ngực mẹ
rồi thiếp đi… Bức ảnh, vâng, bức ảnh, được chia sẻ khắp nơi, nhanh và rộng như
một cơn bão.
Bé Iraq. Hình Internet
Cuối
cùng thì “trò Nhiên” cũng nộp bài. Không thể nộp giấy trắng, Nhiên vẽ lên góc
trên bên trái của trang giấy, một trái tim nhỏ xíu. “Cô giáo Hoan” hơi có vẻ cười
nhẹ qua đôi mắt khi nhìn thấy bức tranh. Cô giáo thu bài của cả lớp.
**
Buổi
trưa, căn nhà nóng, ngột, tuy đã được gắn vài cây quạt máy. Sài Gòn như không
còn mùa đông! Thật vậy sao? Nếu so sánh với cùng thời gian này vài mươi năm trước,
thì quả đúng như vậy. Thuở đó, Nhiên là cô học trò nhỏ, những ngày mùa đông còn
co ro trong chiếc áo ấm mỗi buổi sáng đến trường, đêm ngủ còn đắp chăn đến tận
cổ. Thật ra thì không lạnh nhiều lắm đâu, nhưng cũng là món quà tặng cuối năm
Trời cho người của thành phố này, và cũng là dịp để người ta mặc áo ấm, gọi là
se sua một chút. Còn bây giờ, với lượng người và nhà cửa ngày một nhiều, cây cối
ngày một thưa đi vì bị đốn bỏ, Sài Gòn không có nhiều không khí để thở, mùa
đông như cũng không còn.
Đã
từng đi đây đi đó, nếm trải nhiều loại khí hậu khác nhau, Nhiên vẫn thương cái
lạnh nhè nhẹ của mùa đông Sài Gòn xưa. Bây giờ thì mùa nào người ta cũng phải
ra đường với mũ bảo hộ, kính đeo mắt, khẩu trang và áo khoác ngoài kín mít. Thời
dịch bệnh, những vật dụng này lại càng kiên cố hơn, cộng thêm tấm chắn trong suốt
che mặt. Thấy thương người dân của mình quá!
Tội
nghiệp Chị Cả, chị lo các bé nóng không ngủ được, cứ đi thăm chừng hoài. Chị tập
cho các bé theo nề nếp như một lớp học bán trú, buổi trưa phải có một giấc ngủ
ngắn. Nhưng cái lớp học này phải gọi là lớp học nội trú rồi! Các học trò chỉ
còn đây là nhà.
Nhiên
cũng tìm cho mình một góc, tự bắt mình lim dim như thể làm gương cho các bé.
Tâm trí lan man nghĩ đến những vùng đất xa xôi. Rồi cũng nhớ về xứ Mỹ. Mình đã
không về Mỹ gần hai năm rồi! Thấy nhớ. Giờ này bên Mỹ cũng khá rộn ràng mùa lễ
cuối năm. Năm ngoái dịch bùng nặng, người ta hầu như bỏ qua hết chuyện vui
chơi. Năm nay có vaccine rồi, “chiến trận” lắng xuống phần nào, mọi sinh hoạt
được phục hồi. Đọc tin, thấy người ta than năm nay khan hiếm các Ông Già Noel.
Chẳng là Ông Già Noel thường có mặt ở các trung tâm mua sắm, trên những đường
phố, cho trẻ con đến làm quen và chụp hình. “Đóng vai Ông Già Noel” trở thành một
cái nghề. Tuy năm nay mức lương được trả cao hơn bình thường, nhưng có nhiều
Ông Già Noel sợ bị lây bệnh nên đã bỏ nghề.
Ngày
xưa trẻ con tin có Ông Già Noel do không bao giờ gặp được ông, chỉ thấy ông qua
những tấm thiệp, truyện tranh hay phim ảnh. Trong mỗi gia đình, cha hoặc mẹ, thậm
chí một anh hay chị, làm Ông Già Noel đi phát quà, mà thường thì bí mật lắm, chẳng
cho ai thấy. Mà không phải gia đình nào cũng có Ông Già Noel. Với nhiều gia
đình Việt Nam, đó là một xa xí phẩm!
Có
một ai đó đang khe khẽ ngồi dậy. Nhiên hé mắt nhìn. Một cái bóng nhỏ xíu. Là bé
Hoan! Nhiên định tới giúp bé, nhưng thôi, vì thấy bé đang mở trang giấy để trước
mặt. Với một cây bút chì, bé vẽ. Nhiên mỉm cười thú vị. Hóa ra cô bé cũng thích
vẽ, giống như mình ngày xưa. Vẽ xong, bé Hoan rón rén, thật nhẹ nhàng, đặt tờ
giấy xuống bên dưới xấp bài đã thu của lớp.
**
Hôm
nay lớp học trở lại, với Nhiên là cô giáo. Các bé có những môn học thật sự.
Nhưng đây chỉ là trường lớp tạm, mà các bé lại ở những lứa tuổi khác nhau. Các
bé cần được đến trường thật, học với thầy cô thật. Dịch bệnh khiến môi trường học
tập thu lại thành thế giới ảo, càng khó khăn hơn nhiều với hoàn cảnh của các
bé.
Nhiên
cầm xấp bài tập hôm qua, hỏi bé Hoan:
“Cô
giáo có chấm điểm chưa?”
Bé
Hoan lắc đầu, chỉ vào Nhiên. Nhiên bật cười:
“Vậy
hôm nay cô được làm cô giáo, cô sẽ chấm điểm cho các con nhé!’
Lướt
nhanh các tờ bên trên, Nhiên nói:
“Thật
ra mình chỉ là lớp học làm quen thôi, cô xin chấm bài nào cũng mười điểm, nhé
các con! Các con giỏi lắm, viết chữ ngay ngắn, vẽ tranh đẹp. Cô khen tất cả các
con. Các con bây giờ là anh chị em trong cùng một mái nhà. Cô mong rằng các con
sẽ thương yêu nhau, giúp đỡ nhau.”
Các
bé “dạ” rân, tỏ vẻ vui mừng. Nhiên xem từng bài, và đến tờ giấy nằm dưới cùng,
đúng như Nhiên nghĩ, đó là một bức vẽ. Tờ giấy này chính là bức vẽ Nhiên vẽ
trái tim nhỏ xíu ở góc trên bên trái. Phần còn trống đã được lấp đầy bằng nét vẽ
non nớt, nhưng rõ ràng. Là hai cái bình, trong mỗi bình bé vẽ một người đứng, rất
đơn giản, nhưng nhìn là biết bé muốn vẽ ai. Nhiên lặng người, nghe quặn thắt tận
tâm can.
Trưa,
Nhiên trốn vào phòng với Chị Cả. Nhiên kể cho Chị Cả nghe rồi khóc nức nở, khóc
đau đớn. Nhiên tưởng như thấy lại hình ảnh của chính mình ngày xưa. Nhưng ngày
xưa, con bé Nhiên không biết diễn tả tâm trạng của mình như vậy. Nhiên lớn lên,
ray rứt với nỗi buồn không biết mặt cha, còn mẹ thì mất trong loạn lạc. Nhiên
tưởng chỉ có chiến tranh là kẻ hủy diệt ghê gớm nhất trên đời. Nhưng bây giờ,
trận đại dịch như sóng thần quét qua, đã biến hàng ngàn trẻ em Việt Nam và hàng
triệu trẻ em trên thế giới trở thành trẻ mồ côi trong chớp mắt.
Thì
ra bé Hoan, cô bé chỉ mới bốn tuổi, lại là người bước ra nhận di hài của cha mẹ
bé!
**
Sài
Gòn nay như không có mùa đông. Nhưng Chị Cả và Nhiên muốn mang mùa đông trở về.
Là một mùa đông ấm áp cho các bé. Hai chị em khệ nệ bưng cây thông xin được từ
Nhà Thờ, đặt ở góc phòng học. Là cây thông giả, không sợ gây dị ứng cho các bé.
Các bé được gọi xúm vào giúp trang trí cho cây thông. Bên cạnh những sợi gòn
dùng làm tuyết, Nhiên cho treo những quả cầu đủ màu. Các bé ngoan sẽ được Ông
Già Noel cho quà. Mà chắc chắn là tất cả các bé đều ngoan. Các bé vui, nói chuyện
rộn ràng.
Nhiên
kéo bé Hoan lại gần, hỏi nhỏ:
“Con
có vui không?’
Bé
Hoan gật đầu nhè nhẹ. Nhiên chỉ lên hai quả cầu, nói:
“Ba
ở trong một quả cầu, Má ở trong một quả cầu. Đó là những ngôi sao sáng, như sao
trên trời vậy, con thấy không?”
Bé
Hoan gật đầu, ánh mắt tươi lên. Chị Cả nói lớn:
“Nào,
trang trí đã xong. Mình thắp đèn lên nhé các con!”
Các
bé đồng loạt đếm một, hai, ba. Đèn đã được thắp lên! Những quả cầu rực sáng, chớp
tắt, lấp lánh như những vì sao.
CAM
LI NGUYỄN THỊ MỸ THANH
Tháng
12/2021
No comments:
Post a Comment