Nguyên Giác
Nhà văn
Ruth Ozeki
Nổi tiếng quốc tế như một người viết tiểu thuyết, và cũng nổi
tiếng như một Thiền sư, Ruth Ozeki có một văn phong riêng, trộn lẫn các pháp ấn
khổ, vô thường, vô ngã vào các chuyện kể trên giấy. Độc đáo như thế: Ruth Ozeki
là một nhà văn, một đạo diễn phim ảnh và là một Thiền sư dòng Tào Động. Xin mở
ngoặc nhỏ nơi đây, nói bà là Thiền sư, chỉ có nghĩa rằng, bà là một cư sĩ được trao
cương vị người dạy Thiền. Sách và phim của bà, kể cả nhiều tiểu thuyết, đan xen
các chuyện kể cá nhân vào các vấn đề xã hội, và chạm vào các chủ đề liên hệ tới
khoa học, kỹ thuật, chính trị, môi trường, sắc tộc, tôn giáo, chiến tranh và văn
hóa quần chúng. Tiểu thuyết của bà đã được dịch sang hơn 30 ngôn ngữ. Bà đang dạy
sáng tác văn chương tại đại học Smith College.
Vài dòng giới thiệu ngắn gọn trên cho chúng ta cảm giác rằng
tác giả Ruth Ozeki viết hẳn là khô khan lắm, hẳn là rất lý thuyết nghiêm trọng.
Có thể, nơi mặt nào đó. Tuy nhiên, chúng ta sẽ thấy rằng bà là người hiển lộ được
các tư tưởng Phật Giáo, chủ yếu dưới cái nhìn Thiền Tông, vào những trang tiểu
thuyết, và đã hiển lộ cho thấy cõi này là những chuyện kể rất mực mong manh, rất
mực đau khổ, rất mực hạnh phúc và cũng rất mực thơ mộng. Biên giới giữa Thiền sư
và nhà văn trong văn phong của bà như quyện vào nhau bất phân: bà sống Thiền, viết
Thiền, dạy Thiền, sống Văn, viết Văn, dạy Văn. Ngay nhan đề các tiểu thuyết của
Ruth Ozeki đã cho thấy hình ảnh rất mực Thiền, như tiểu thuyết “A Tale for the
Time Being” (Chuyện Kể Cho Cái Hiện Tiền) ấn hành năm 2013 – làm chúng ta nhớ
ngay Đức Phật từng dạy rằng hãy sống hiện tiền, chớ hoài vọng quá khứ, đừng mơ
tưởng tương lai, và đừng nắm giữ hiện tại. Hay như nhan đề tiểu thuyết “The
Book of Form and Emptiness” (Sách của Sắc và Không) ấn hành năm 2021, làm chúng
ta nhớ ngay Bát Nhã Tâm Kinh với sắc tức là không, với sắc và không là bất dị…
Như dường, tác giả vừa viết truyện, vừa nói chuyện Thiền.
A Tale
for The Time Being
Nơi đây, chúng ta thử nhìn vào tác phẩm dày 450 trang có
nhan đề “A Tale for the Time Being” --- tức là cuốn tiểu thuyết thứ ba của bà, để
trích dẫn và dịch một số câu rất gần gũi với những người học Thiền.
--- Đời sống đang trôi đi nhanh chóng. Đừng bỏ
phí một khoảnh khắc nào trong cuộc đời quý giá của bạn. Hãy tỉnh thức bây giờ!
Và ngay bây giờ! Và ngay bây giờ!
--- Nhưng kỷ niệm cũng là các hữu thể thời gian,
y hệt như hoa đào hay lá bạch quả; chúng đẹp trong một thời khoảng, và rồi chúng
nhạt dần đi và chết lịm đi.
--- Có lúc, khi nàng kể những chuyện về quá khứ,
mắt nàng sẽ ướt đẫm từ tất cả những kỷ niệm nàng có, nhưng chúng không phải là
nước mắt. Nàng không đang khóc. Chúng chỉ là những kỷ niệm, rò rỉ chảy ra.
--- Chữ in có thể được tiên đoán và không cá tính,
lộ ra thông tin trong một giao dịch cơ khí với mắt độc giả. Ngược lại, chữ viết
tay, đối kháng với mắt, hiển lộ ý nghĩa chậm rãi, và thân mật gần gũi như làn
da.
--- Đừng nghĩ rằng thời gian chỉ đơn giản bay đi
mất. Đừng hiểu “bay đi” như chức năng duy nhất của thời gian. Nếu thời gian chỉ
đơn giản bay đi, một sự ngăn cách sẽ hiện ra giữa bạn và thời gian. Do vậy nếu
bạn hiểu thời gian như chỉ trôi qua đi, bạn sẽ không hiểu cái hiện tiền. Để nắm
giữ cái này chơn thật, tất cả những hữu thể xuất hiện trong toàn thể thế giới được
nối kết vào nhau như các khoảnh khắc trong thời gian, và cùng lúc, chúng hiện hữu
như các khoảnh khắc cá biệt của thời gian. Bởi vì tất cả các khoảnh khắc là cái
hiện tiền, chúng là cái hiện tiền của bạn.
--- Quá khứ là cái gì kỳ dị. Tôi muốn nói, nó có
thực hiện hữu không? Như dường là nó hiện hữu, nhưng nó nơi đâu? Và nếu nó thực
sự hiện hữu, rồi thì nơi đâu nó đi?
--- Trong cái hiện tiền
Các chữ bay rời ra
Chúng là những chiếc lá rơi?
--- Cả hai sinh và tử hiển lộ trong từng khoảnh
khắc của hữu thể. Thân người chúng ta hiện ra và biến mất trong từng khoảnh khắc,
không ngừng nghỉ, và cái không ngừng nghỉ này cứ sinh và diệt lại là cái chúng
ta kinh nghiệm như là thời gian và hữu thể. Chúng không tách biệt nhau. Chúng là
một, và trong ngay cả từng phần rất nhỏ của môt giây đồng hồ, chúng ta có cơ hội
để chọn lựa, và để chuyển những hành động của chúng ta, hoặc là hướng về thành
tựu sự thật hay là xa rời nó. Từng khoảnh khắc là toàn bộ cốt tủy đối với toàn
thể thế giới này.
--- Cách mà bạn viết chữ ronin là lãng
nhân, với chữ làn sóng và chữ người, rất đẹp như tôi cảm nhận, y hệt như người của
làn sóng nhỏ, trôi quanh trên biển đời sóng gió.
Ba tác phẩm: The Book of
Form and Emptiness (2021),
My Year of Meats (1999),
All Over Creation (2004).
Như thế, viết tiểu thuyết với văn phong rất Thiền như thế,
tác phẩm “A Tale for the Time Being” (2013) đã thắng giải thưởng LA Times Book
Prize, cũng như được vào danh sách ngắn cho giải thưởng Man Booker Prize và giải
National Book Critics Circle Award, được dịch và xuất bản ở hơn 30 quốc gia. Đó
là chuyện kể về một cuốn nhật ký huyền bí viết bởi một nữ sinh tại Tokyo. Cuốn
nhật ký này nằm trong một hộp ăn trưa, đã trôi trên mặt biển đi rất xa, tấp vào
bờ phía Tây Bắc Canada sau trận động đất và sóng thần 2011 tại Nhật Bản. Nhật ký
được khám phá bởi một tiểu thuyết gia tên là Ruth, người bị ám ảnh muốn tìm hiểu
về số phận cô nữ sinh kia. Tiểu thuyết này được nhà văn Junot Díaz, cũng là bình
luận gia trên tạp chí Boston Review, nhận định là “tuyệt đối xuất sắc --- lôi
cuốn, thông minh, sinh động và đau đớn, thường là trên cùng trang sách.”
Tác phẩm mới nhất của Ruth Ozeki là tiểu thuyết “The Book
of Form and Emptiness” --- “Sách của Sắc và Không” --- vừa phát hành tháng 9/2021,
dày 560 trang. Tiểu thuyết này có thể tóm lược là chuyện kể về một cậu bé nghe được
tiếng nói từ những đồ vật chung quanh cậu; về bà mẹ cậu có thói quen ưa cất giữ
đồ đạc; và về một Cuốn Sách có thể đang giữ một bí mật để cứu cho cả hai mẹ
con.
Nhà văn Ruth Ozeki kể rằng tiểu thuyết đó nối kết với một công
án nổi tiếng của Thiền sư Nhật Bản Đạo Nguyên của thế kỷ thứ 13, với câu hỏi, “Có
phải chúng sanh vô tình cũng đang thuyết giảng Phật Pháp?” Cần ghi chú rằng, chúng
sanh vô tình là đất, đá, sỏi, sông, hồ, mây, núi, vân vân…
Nội dung tiểu thuyết này tóm lược như sau. Thân phụ của cậu
bé Benny Oh là một nhạc sĩ. Một năm sau khi thân phụ từ trần, cậu Benny Oh lúc đó
13 tuổi, bắt đầu nghe những tiếng nói. Những tiếng nói này là từ những đồ vật
trong nhà cậu bé --- một chiếc giày ba-ta, một vật trang trí Giáng Sinh, một mảnh
rau héo. Mặc dù cậu bé Benny Oh không hiểu ý nghĩa những tiếng nói đó, nhưng cậu
có thể cảm nhận giọng cảm xúc của chúng, môt số tiếng nói dễ chịu, một điệu ngân
nga dịu dàng, nhưng các giọng nói khác lại lộ ra ác ý, giận dữ và đầy những đau
khổ. Mẹ của cậu bé là bà Annabelle, từ từ lại vướng bệnh ưa gom đồ đạc vào nhà
cất giữ; từ đó, các tiếng nói kia lại càng huyên náo. Thoạt tiên, cậu bé thử bỏ
lơ các tiếng nói, nhưng rồi các tiếng nói đó theo cậu ra khỏi nhà, theo cậu cả
trên đường đi, cả tới trường, thúc đẩy cậu phải đi tìm tỵ nạn trong sự vắng lặng
của một thư viện công rộng lớn, nơi đồ đạc có thái độ tử tế hơn, và biết cách nói
bằng giọng thì thầm. Nơi đây, cậu bé Benny khám phá ra một thế giới mới rất kỳ
lạ. Cậu rơi vào tình yêu với một nghệ sĩ đường phố; nàng nghệ sĩ này có nuôi một
con sóc ngang ngược. Nàng nghệ sĩ sử dụng thư viện như không gian trình diễn của
nàng. Cậu cũng gặp một nhà thơ triết gia vô gia cư; nhà thơ này khuyến khích cậu
hãy tìm hỏi những câu hỏi quan trọng và hãy tìm ra tiếng nói riêng của cậu
trong nhiều tiếng nói như thế. Và rồi cậu bé gặp cuốn Sách của riêng cậu; Sách
này cũng có tiếng nói, kể về cuộc đời của Benny và dạy cậu bé lắng nghe các thứ
mà thực sự quan trọng.
Nói về Thiền: tại TEDxBrooklyn, 2011; tại Smith Buddhist Studies, 2018.
Bản tin NBC ngày
1/11/2021 nhận định rằng cuốn tiểu thuyết mới đó của Ruth Ozeki đã đan xen vào
nhiều chủ đề: sự mất mát, xã hội tiêu thụ Hoa Kỳ, sức khỏe tinh thần, và triết
học Phật Giáo. Phóng viên Victoria Namkung đã phỏng vấn tác giả Ruth Ozeki, được
kể rằng, môt năm sau khi thân phụ của Ozeki chết năm 1998, bà nghe giọng người
cha đã khuất gọi tên bà. Kể cả, trong khi bà đang đứng rửa chén hay xếp áo quần.
Ruth Ozeki nói với NBC rằng, “Tôi là đứa con duy nhất, nên
sách là tất cả. Sách là gia đình tôi, là bạn chơi đùa với tôi --- chúng là thế
giới đối với tôi.” Bà Ruth Ozeki sinh năm
1956, có mẹ là một nhà ngữ học Nhật Bản. Thân mẫu của bà trưởng thành ở Hawaii.
Thân phụ bà Ruth Ozeki là một học giả da trắng Hoa Kỳ trong ngành nhân chủng học.
Bản thân nhà văn Ruth Ozeki trưởng thành ở thị trấn New Haven, tiểu bang Connecticut,
nơi bà kể rằng lúc đó không có nhiều người Mỹ gốc Á.
Ruth Ozeki kể với NBC rằng: “Nhiều ông bố trong khu phố trước
đó đã từng tham chiến trong Thế Chiến 2, và họ đã từng có một cái nhìn thế nào đó
về phụ nữ Châu Á. Tôi còn nhớ một ông cụ làm việc trong một tiệm bán nông cụ gần
nhà, cứ luôn luôn gọi tôi là Suzie --- theo một nhân vật tên là Suzie Wong. Tôi
[lúc đó] không biết xuất xứ tên nhân vật đó, nhưng tôi nghĩ như thế là bảnh, và
tôi đã gọi tất cả những con búp bê của tôi là Suzie, bởi vì tôi nghĩ tên gọi đó
là rất đặc biệt.”
Chỗ này cần ghi chú rằng, “The World of Suzie Wong” (Thế Giới
của Suzie Wong) là một cuốn tiểu thuyết năm 1957, sau đó được dựng thành kịch năm
1958, và rồi chuyển thể thành phim năm 1960. Hai nhân vật chính trong tiểu thuyết
nguyên thủy của nhà văn Richard Mason là chàng họa sĩ nghèo Anh quốc Robert
Lomax tới sống ở Hong Kong để tìm cảm hứng vẽ, và cô Suzie Wong, một phụ nữ người
Hoa mưu sinh bằng việc bán dâm. Tiểu thuyết này viết kiểu kinh điển cực kỳ lãng
mạn: chàng họa sĩ và nàng Kiều yêu nhau, trải qua nhiều sóng gió, và rồi kết hôn
với nhau.
NBC kể rằng khi còn là một cô gái vị thành niên, Ozeki đã trải
qua nhiều lo lắng và trầm cảm, có một thời gian vào bệnh viện tâm trí lúc 17 tuổi.
Và rồi cô nữ sinh trầm cảm đã hồi phục nhờ vào đọc sách và viết văn. Ozeki vào đại
học Smith College — nơi bây giờ bà là một giáo sư dạy sáng tác văn chương — để
trọn năm thứ nhì học đại học tại Nhật Bản, và sau đó là đi bộ xuyên rặng núi Hy
Mã Lạp Sơn. Trên chuyến đi đó, trong khi đọc tiểu thuyết “One Hundred Years of
Solitude” (Trăm Năm Cô Đơn) của Gabriel García Márquez, cô nữ sinh hai dòng máu
Mỹ-Nhật này nhận ra rằng cô phải viết tiểu thuyết.
Sau khi tốt nghiệp cử nhân năm 1980 với các văn bằng Văn Chương
Anh và Nghiên Cứu Châu Á, Ozeki được một học bổng từ Bộ Giáo Dục Nhật Bản để
theo học bậc Thạc sĩ về văn chương cổ điển Nhật Bản tại đại học Nara Women’s
University. Trong khi học ở Nhật Bản, Ozeki từng làm việc trong một quán rượu,
rồi thành lập một trường về ngữ học, và nghiên cứu về kịch cổ điển Noh (tương tự
như hát bội của Việt Nam), và về nghệ thuật điêu khắc mặt nạ. Khi về lại Hoa Kỳ,
Ozeki làm việc trong vị trí giám đốc nghệ thuật cho các phim kinh dị có ngân sách
thấp, trước khi bước vào lĩnh vực đạo diễn các phim tài liệu cho truyền hình tiếng
Nhật. Vào năm 1994, bà thực hiện cuốn phim riêng của bà, nhan đề “Body of
Correspondence”, được chiếu trên đài PBS, rồi sau đó làm phim nhan đề “Halving
the Bones.”
Nhận thức rằng ngồi viết văn sẽ ít tốn kém hơn là làm phim,
Ozeki xuất bản tiểu thuyết đầu tiên, nhan đề “My Year of Meats” vào năm 1998,
khi bà 42 tuổi. Trong khi tên khai sanh của bà là Ruth Lounsbury, bà chọn bút
danh là Ozeki — là họ trong tên của một người bạn của bà --- có ý lộ ra căn cước
Nhật Bản và vì bút hiệu này cho bà tự do thể hiện như một nhà văn. Năm 2013, bà
xuất bản tiểu thuyết nhan đề “A Tale for the Time Being” và sách này trở thành
sách bán chạy, được nhiều giải thưởng và được dịch ra nhiều ngôn ngữ, để xuất bản
tại 30 quốc gia.
Sinh năm 1956, tính tới bây giờ là 65 tuổi, Ruth Ozeki đã đạo
diễn được 2 bộ phim, ấn hành 5 tiểu thuyết, có bài viết trong nhiều tuyển tập
chủ đề, thắng 3 giải thưởng điện ảnh, và thắng 12 giải thưởng về văn học. Ruth Ozeki
kết hôn với họa sĩ Oliver Kellhammer, cũng là một nhà hoạt động môi trường Canada
gốc Đức. Kellhammer đang dạy tại đại học Parsons School of Design. Nhà văn Ruth
Ozeki hiện có hai quốc tịch: Canada và Hoa Kỳ. Bà có trang web riêng là: www.ruthozeki.com
Ozeki đã tham dự nhiều phương pháp Thiền tập khác nhau, rồi
bắt đầu nghiêm túc học về Phật Giáo Tây Tạng đầu thập niên 1990s sau khi thân phụ
của bà bị một cơn trụy tim nguy kịch. Ozeki kể lại, “Đó là lần đầu tiên tôi thực
sự trực nhận mạnh mẽ về đau bệnh, về tuổi già và về sự chết.” Ozeki gặp nhà thơ
Thiền sư Norman Fischer năm 2000. Sau khi theo học Thiền với vị thầy này trong
khoảng 10 năm, bà quyêt định chọn Phật Giáo làm trung tâm đời bà, và bà muốn giúp
hoằng pháp bằng những cách riêng của bà. Bà được lãnh thọ nghi thức làm Thiền sư
Dòng Tào Động Nhật Bản (Soto Zen) vào năm 2010. Bà cũng là Chủ biên trang web “Everyday
Zen.”
Phương pháp viết tiểu thuyết của Ozeki được các nhà phê bình
gọi là “metafiction” --- chữ này dịch sang tiếng Việt có thể gọi là “bên kia tiểu
thuyết.” Một cách gọi khác theo thời kỳ, thì gọi là văn chương hậu hiện đại. Tuy
nhiên, gọi cho đúng văn phong và cho đúng tinh thần các nội dung truyện, tất cả
những gì Ruth Ozeki viết trong hai thập niên qua nên gọi là văn học Phật Giáo,
chữ này thích nghi hơn tất cả những cách xếp loại khác.
.
Tới đây, chúng ta có thể theo dõi cách Ruth Ozeki hướng dẫn
Thiền tập tại một hội trường đông người, trong đó đa số hẳn là chưa biết Thiền
là gì và hầu hết có thể là tín đồ các tôn giáo khác. Duyên khởi là từ một buổi
nói chuyện ở Brooklyn, do TEDx Talks tổ chức. Băng hình này không dài. Có thể
xem như hướng dẫn căn bản để bước đầu Thiền tập.
Ruth Ozeki đã hướng dẫn Thiền tập nơi hội trường như sau, dịch
sơ lược là:
“Tôi nghĩ rằng chuyện này sẽ dễ chịu để khởi sự
tại một nơi khác, để lùi lại một bước. Hãy khởi sự trong một [tâm] trước khi
ngôn ngữ khởi dậy, trước khi cái thấy khởi dậy, và cũng là không gian khi chưa
có bất kỳ kỹ thuật nào. Tôi muốn mời tất cả các bạn trước tiên là tắt điện thoại,
tắt các máy iPads, tắt các máy vi tính. Đây có lẽ là thời gian duy nhất bạn được
yêu cầu làm điều này. Nếu trên tay các bạn đang cầm gì, thì hãy đặt nó xuống.
Tôi muốn các bạn có cảm giác không mang gánh nặng
nào, và do vậy bước lùi lại chính là một cách thực tập Thiền. Cách thực tập này
sẽ giúp các bạn nói hay hơn, nghe rõ hơn, nó sẽ cho bạn một nền tảng làm cơ sở.
Và đó là điều chúng ta khởi sự với thân thể chúng ta. Điều đầu tiên tôi muốn yêu cầu các bạn là ngồi
thẳng lưng, ngồi ngay ngắn trên ghế. Bạn chớ nghiêng người, cũng đừng dựa lưng
vào ghế. Nghĩa là, ngồi thẳng, vững vàng trên ghế. Đặt hai bàn tay trên đùi,
hay trên đầu gối, tùy nơi bạn thấy thoải mái, trong khi hai bàn chân đặt phẳng
trên mặt sàn hội trường. Bạn có thể nghiêng tới hay lui một chút để giữ thân ở
vị trí cân bằng và thẳng.
Rồi bạn có thể nhắm đôi mắt. Trong khi nhắm mắt,
hãy nhận biết xem cơ thể bạn đang cảm thọ những gì. Bạn có thể hình dung một sợi
dây dính vào đỉnh đầu của bạn, đang kéo bạn nhẹ nhàng lên, trong khi hông và
thân bạn chìm vào trong chiếc ghế, chìm vào mặt đất. Bây giờ hãy cảm nhận bất kỳ
nơi nào trong thân của bạn, nơi bạn có sự căng thẳng. Bạn có thể khởi sự trên
khuôn mặt bạn, nơi trán của bạn. Hãy thư giãn nơi trán, hãy thư giãn nơi đôi mắt,
thư giãn nơi hàm của bạn, thư giãn nơi cổ của bạn, rồi tới hai vai, rồi tới hai
cánh tay, rồi hai bàn tay. Hãy hít một hơi thở, rồi thư giãn nơi lồng ngực, rồi
thư giãn bụng, rồi hông, rồi đùi, rồi cẳng chân, rồi thư giãn nơi hai bàn chân.
Và rồi, theo tốc độ riêng của bạn, hãy hít thở vài hơi thở sâu, trong khi giữ tâm
nhận biết hơi thở đi xuyên qua mũi, vào phổi, làm đầy ngực và bụng, và rồi hơi
thở trở ngược ra ngoài. Hãy để một khoảnh khắc để nhận ra hơi thở. Khi bạn cảm
thọ được hơi thở, hãy ngồi với hơi thở ra vào một thời gian, trong khi chú tâm
rất nhẹ nhàng vào hơi thở của bạn. Nếu bạn thấy tâm lang thang ra khỏi hơi thở,
thì hãy thấy đó là tự nhiên, lúc đó chỉ cần nhận biết như thế và đưa sự chú tâm
rất dịu dàng trở lại tới hơi thở. Và chúng ta sẽ chỉ ngồi như thế thêm một phút
đồng hồ nữa. Vẫn khép mắt, vẫn chú tâm dịu dàng vào hơi thở. Rồi bây giờ, chú tâm
nhận biết mọi thứ đang xảy ra chung quanh bạn, và mọi thứ đang xảy ra bên trong
bạn, từng khoảnh khắc như thế. Chú tâm dịu dàng, nhận biết từng khoảnh khắc, từng
hơi thở như thế. Chỉ như thế thôi. Chỉ hơi thở này thôi. Chỉ khoảnh khắc này thôi.
Chỉ thân này thôi. Chỉ là nơi đây và bây giờ, chia sẻ thời gian này và không
gian này với nhau. Chỉ thế này, đó là cái tốt hơn. Bây giờ, bạn có thể mở mắt
ra, và bạn có thể xoa lên khuôn mặt của bạn, hãy tự cho bạn một cái ôm, và dùng
đó như một hướng dẫn căn bản hôm nay. Chúng ta rồi sẽ đi tiếp xa hơn, rồi sẽ khảo
sát lại cho tốt hơn. Cảm ơn các bạn.”
Buổi hướng dẫn Thiền tập đó là trích từ buổi nói chuyện nhan
đề “Zen Meditation Kick-Off” (Khởi Động Thiền Tập) tại Brooklyn tháng 12/2011. Băng
hình dài 8:25 phút, có địa chỉ YouTube ở đây:
Để có lời kết, nơi đây chúng ta ghi lại nhận định của nhà
phê bình văn học Vivek Tejuja trên tạp chí The Hungry Reader ngày 29/10/2021, về
tiểu thuyết "The Book of Form and Emptiness" của Ruth Ozeki:
"Tác phẩm của Ozeki cực kỳ xuất sắc. Gần như là một bức
tranh, hay là một cuốn phim. Tác phẩm của bà thường trực chuyển động, và điều
đó làm cho độc giả cứ muốn đọc tiếp... Tác phẩm này cũng viết về những cuốn
sách tới một mức độ -- về cách mà sách đã cứu chúng ta và vai trò nào sách đã
giữ trong đời sống chúng ta. Ozeki viết cẩn trọng về y tế tâm thần và sự chấn
thương, với lòng bi mẫn nhất và sự tử tế nhất. Thế giới của Ozeki đầy siêu thực,
nó ám ảnh, nó bất toàn, và hẳn nhiên là không tuyệt đối. Thế giới truyện đầy hỗn
loạn, gập ghềnh, đòi hỏi sự chú tâm, và có lẽ là những cuộc nói chuyện về những
gì thực sự quan trọng đối với con người, được trao cho những cuộc đời rất ngắn
ngủi của chúng ta."
NGUYÊN GIÁC
.
No comments:
Post a Comment