duyên
Sleeping Bear Dune, Michigan. 09. 20. duyên
thơ
nguyễn xuân thiệp
một
bức tranh…
gamme
mầu phức tạp
xám.
lạnh. buồn
và
con chim mầu đỏ gạch
như
một đốm lửa hồng
hy
vọng
luôn
rọi xuyên qua
mầu
xanh gris. xám ngắt
vầng
trăng. gầy
còn
treo hoài. bên Vương Phủ...
hỡi
người họa sĩ
quá
nhiều xúc cảm kia ơi
anh
đã qua bao vùng đồi núi
bao
la
trong
những ngày hạnh phúc
có
bè bạn. bên nhau
có
em. bên đời
khi
chiến tranh. cận kề
nghệ
thuật vẫn không xa
dù
đau thương. mất mát
ân
sủng. sống còn
trong
chiến tranh. đổ nát
hằn
trên ánh mắt
khi
tất cả đã nát tan
chỉ
còn. vực thẳm
buồn
tênh...
nước
non mình đẹp quá
chập
chùng đồi núi
trong
chiến tranh
ta
chưa được ngắm nhìn
nay
hoà bình
ta
được đi qua bao vùng thảo nguyên
đôi
chân xiềng xích
bụng
đói.mắt hoa
lê
chân. bước...
mà
ta ơi
sao
lòng thanh thản quá
vì
nơi đây. ta tự do tư tưởng
trò
chuyện với cây sậy bên đường
con
dế nhỏ trốn trong mền cỏ dại
căn
nhà gỗ bỏ hoang
bốn
bề ngập gió
ấm
nước trên bếp lửa hồng đang sôi
tiếng
reo vui của hạnh phúc. bất ngờ
ta
và một tách trà xanh
chờ
bạn
gió
vẫn thổi...
căng
phồng ngôi nhà gỗ...
thảo
nguyên mênh mông
mở
đến tận cuối chân trời
cho
ta nhìn ra. hy vọng
chim
muông líu lo. chờ ta nhắn tin em
xuôi
Nam
về
một nơi…
có
người đang mong đợi…
anh
còn đây. chưa ngã gục đâu em
thân
thể anh tiều tụy
râu
tóc anh như người tiền sử
đen
đủi, gầy trơ
nhưng
anh biết:
em
sẽ nhận ra anh. vì
ước
mơ anh vẫn y nguyên. ngày cũ
chỉ
đậm mầu theo năm tháng. trôi qua
ở
đây không có lịch
nhưng
anh sẽ đếm từng ngày
những
ngày mình xa cách...
anh
sẽ về
dù
có muộn...
chờ
anh. em nhé
mình
sẽ nối lại nhịp cầu xưa…
có
anh. em
và
nước mắt ..
giọt
nước mắt
của
đau thương
hạnh
phúc…
thật
thà
giọt
nước mắt. xót xa...
còn
sót lại
qua
một cuộc chiến
quá
dại khờ.
duyên
11.16.2020 lúc
2:41pm.
No comments:
Post a Comment