Mưa trên những chum bông gạo chùa xưa
Vâng,
mưa làm nhớ những hồn xa. Qua bên này nghe ca khúc Đêm Nhớ Về Sài Gòn của Trầm Tử Thiêng lại càng nhớ da diết. Đêm nhớ về Sài Gòn / Tiếng nhạc vàng gọi từng
âm xưa / Ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa / Ai sầu trong quán úa…
Ờ, phải rồi. Tháng Bảy ngâu vầy, do trời làm
cho đôi lứa phải cách xa đôi bờ, làm cho những người yêu nhau không thấy mặt nhau. Chuyện
trong thần thoại mà cũng chuyện trong cuộc đời. Tuy nhiên, nói như vậy, dường như
chưa trọn ý: trong cõi đời này, đôi khi chính người đã làm cho người xa nhau.
Thì chế độ ở Sài Gòn bây giờ đấy, nó đã gây
ra cuộc phân ly lớn trong lịch sử. Nó làm cho cả triệu người bỏ nước ra đi, khiến
cả trăm ngàn người chết trên rừng trên biển không một nấm mồ để tưởng nhớ.
Trong khi đó, ở trong nước, các thành phần đảng viên và cán bộ ăn trên ngồi trốc,
nắm hết mọi tài sản và quyền lợi, đẩy quần chúng xuống hàng chó ngựa.
Vậy đó. Những ngày này mưa rơi trên những vỉa
hè không hàng quán. Mưa rơi trên gạch đá Đồng Tâm. Mưa rơi trên hàng cây trụi lá
ở Lộc Hưng. Thấy bóng cô bé áo đỏ ôm cặp sách ngồi dưới mưa. Và mưa rơi ở đâu nữa?
Xin đọc bài thơ Haiku của Nguyễn Thánh Ngã với lời bình của Hoàng Kim Oanh.
Chắc những bạn từng quan tâm yêu mến Haiku
Việt chưa quên người đoạt giải nhất cuộc thi Haiku Việt năm 2009 với bài thơ đẫm
tình người viết về đứa trẻ mồ côi nghèo lây lất nơi xó chợ:
Xó chợ
chiếc lon trống
hạt mưa mồ côi
(Nguyễn Thánh Ngã)
Chợ là chốn phồn hoa náo nhiệt, người qua
kẻ lại bán bán mua mua... vậy mà cảm thức mồ côi lại bao trùm cả đất trời. Mồ
côi là không còn cha không còn mẹ bảo bọc đỡ nâng, không còn mối yêu thuơng ấm áp
bảo ban nương tựa nào. Mồ côi là trơ trọi, là bơ vơ giữa dòng dời...Mưa từ trời.
Mưa mồ côi hay chính đứa trẻ không ai nương tựa phải ăn xin độ nhật nơi xó chợ?
Hay cảm thức mồ côi trong câu Haiku cuối của Nguyễn Thánh Ngã đã mở rộng biên độ
nghĩa của nó, là sự hờ hững vô tâm ghẻ lạnh của chợ đời, chiếc lon từ tâm trống
rỗng, hay lòng nguời vô cảm buổi cơm áo gạo tiền làm mờ đi lòng trắc ẩn xót
thương...?
Hạt
mưa
mồ
côi...
Mỗi lần đọc bài Haiku này của Nguyễn Thánh
Ngã lòng cứ buồn miên man! Trẻ thơ trên đất nuớc mình vẫn muôn nỗi bất hạnh nhọc
nhằn...HKO
Thế đó. Mưa ở đây. Và mưa ở quê nhà trong những
ngày Tháng Bảy này. Ôi Nguyễn Du. Ôi Chiêu Hồn Ca Thập Loại Chúng Sinh. Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt. Toát hơi may
lạnh buốt xương khô…
NXT
No comments:
Post a Comment