Phan
Tấn Hải
Nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Phúc
Một bản hợp ca trong đêm nhạc
Tôi
đã nghe như tiếng nhạc từ trời... Không phải những âm thanh cõi trần gian này.
Cảm ơn anh, một người bạn vong niên, một người đàn anh Chu Văn An... Thế đó, nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Phúc làm nhạc như
thế. Tôi nghe, và như đang trôi vào cõi khác.
Làm
thế nào có thể chỉ ra những cảm xúc khi nghe nhạc? Có phải là nơi âm vực cao thấp,
các thang âm bổng và trầm? Có phải là những âm thanh gợi tới sóng biển, hay tiếng
lá rơi mùa thu? Có phải âm thanh đó gợi tới tiếng cười rạn vỡ của một thiếu nữ
nhiều thập niên trước?
Không
ai chỉ ra cảm xúc nơi đâu. Nhưng cảm xúc là cái gì có thật, nó lay động chúng
ta, nó làm chúng ta mất thăng bằng khi bước đi, và làm chúng ta ngây ngất như vừa
nhấp một chút rượu Bàu Đá của một vùng ven biển Bình Định...
Tiếng
nhạc mơ hồ, không ai nhìn thấy, những vẫn mở ra những cõi trời rất là riêng
tư... và làm chúng ta trong lành hơn, dịu dàng hơn, yêu thương cõi này hơn.
Hình
như là các nhà khoa học khi nói về âm nhạc cũng không nói chuyện cân lượng nặng
nhẹ thấp cao.
Thiên
tài khoa học Albert Einstein được biết là một người suốt đời ưa thích âm nhạc
-- đặc biệt, Einstein nói rằng ông thích nghe nhạc của Bach và Mozart -- từng
nói rằng ông không thể hình dung ra đời sống nếu ông không chơi nhạc.
Trong
một số cuộc phỏng vấn, Einstein nói rằng cái gọi là trực giác khoa học của ông
phần nhiều khai sinh từ âm nhạc.
Con
trai Einstein là Hans kể rằng, khi nào nhà khoa học Einstein gặp khó khăn trong
việc nghiên cứu, nhà thiên tài khoa học lại đắm mình trong âm nhạc, và rồi những
bài toán khó được gỡ ra.
Tự
điển Wikipedia kể rằng Einstein nói rằng chính âm nhạc của Mozart đã mở ra một
sự hòa điệu phổ quát mà Einstein tin là hòa điệu đó có sẵn trong vũ trụ...
Các
nhận xét của Einstein đúng hay không? Tôi không biết. Tôi không là nhà khoa học,
cũng không phải là nhạc sĩ. Cả hai lĩnh vực đó, tôi chỉ là người đứng ngoài cửa.
Nhưng
tôi tin vào sức mạnh khai mở hòa điệu từ âm nhạc.
Tôi
đã nghe nhạc Nguyễn Ngọc Phúc như thế. Khi nhạc Nguyễn Ngọc Phúc được hát lên,
tôi nhìn thấy khắp hội trường hiển lộ tiếng nhạc, trong ánh đèn chợt chen lẫn
tiếng gió mùa thu, tiếng sóng biển rì rào...
Einstein
tuyệt vời. Einstein rất mực tuyệt vời khi nói rằng nhạc của Mozart chỉ ra một hòa điệu bí ẩn của
vũ trụ.
Riêng
đối với tôi, một người chân đất đứng bên lề, một người không đủ kiến thức để
bàn bất kỳ những gì cao siêu, chỉ thấy trước mắt và bên tai rằng nhạc Nguyễn Ngọc
Phúc là một vũ trụ kỳ bí, có những âm vang từ cõi rất xa vọng tới, trong đó có
tiếng gió lộng trên đỉnh núi Thứu từ hơn hai thiên niên kỷ trước, mang những cảm
xúc không lời diễn tả được, và có cả hình ảnh mơ hồ của người thiếu nữ Quy Nhơn
bây giờ đang lưu lạc bên trời Quận Cam.
Nơi
cõi âm nhạc đó, là thiên duyên tiền định từ vô lượng kiếp, một lần gặp nhau là
say men trọn kiếp này.
Làm
sao âm nhạc mang sức mạnh kỳ ảo như thế? Hay phải chăng, chén rượu Bàu Đá Quy
Nhơn do nàng mang tới đầy những huyền ảo cho cõi này, một cõi mà tôi vẫn trọn đời
tận lực bình sinh tìm lối giải thoát?
Đêm
Nhạc Bâng Khuâng đã lay động tôi như thế. Tất cả các ca sĩ đều tuyệt vời, đều
có sức quyến rũ riêng, đều trình diễn rất mực kỳ ảo theo kiểu riêng từng người.
Đó
là một đêm trong tuần lễ đầu tháng 11/2018 tại Hội trường Việt Báo, tôi đã rất
mực hạnh phúc, khi nghe các ca khúc của Nguyễn Ngọc Phúc qua tiếng hát của:
Xuân Vũ, Hồng Tước, Vũ Đan, Thùy Dung, Thanh Nguyên, Anh Thư, Bích Thủy, Thanh
Tài, Kim Huệ, Kim Khuê, Ngọc Phúc và nhóm Cát Trắng.
Không...
tôi không có ý nói so sánh như tôi
là Einstein nào đó, và nhạc sĩ Nguyễn Ngọc
Phúc là Mozart... Không.
Tất
cả chỉ là một thế giới riêng tôi. Khi một hôm nàng hiện ra... và thế giới trước mắt tôi không còn như cũ nữa.
Nàng đã đánh thức hồn tôi. Và tiếng nhạc đã hóa thân thành tất cả những bước đi
của nàng, tiếng cười của nàng.
Trân
trọng cảm ơn nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Phúc và tất cả các ca sĩ, đặc biệt với ca sĩ
Vũ Đan, người hát ca khúc Hồn Tôi Để Ngỏ Chờ Em, trong đó có những câu thơ tôi
đã viết tặng cho một người thiếu nữ Quy
Nhơn:
Hồn
tôi để ngỏ chờ em
Một
ngày em đóng sập cửa
Một
đời em đi thật xa
Trăm
năm hồn tôi để ngỏ
Chờ
em mấy độ tàn hoa
Một
ngày hương xưa còn đây
Một
đời ôm men ngất ngây
Em
đi hồn tôi nghiêng ngả
Chờ
em suốt cuộc tình tan
Môi
son còn in ly rượu
Em
đi rồi còn tiếng cười
Làm
sao tôi tìm được chữ
Gỡ
tóc em, rối chân trời
Em
đi bóng còn ở lại
Một
thời em đứng kiễng chân
Thở
vào hồn tôi nắng quái
Nụ
hôn lạc mấy đường trần…
Phan Tấn Hải
No comments:
Post a Comment