Trần
Yên Hòa
Hoa đào
XUÂN
THÌ ĐÊM
Mùa
xuân về bên gối thơm
em
tô môi màu mận chín
ơi
ngát nồng hương thủy tiên
anh
trườn mình lên. lính quýnh
Cũng
là hương da ngày cũ
mà
sao anh thấy mùi say
ngất
ngư cơn mơ tháng chạp
thơm
nồng dạ hương giêng hai
Làn
da nâu như khô hạn
tuôn
tràn qua hồng thủy đêm
ơi
em quách thành xiêu tán
say
khướt trong đêm gió mềm
Tưởng
em về với xuân ca
tưởng
em ra giêng ngày cũ
tưởng
em dạo phố cùng hoa
mà
sao hoa còn trổ nụ
Anh
đón mùa xuân tưởng em
năm
xưa qua căn nhà đó
nay
ôm giấc mộng cũ mèm
chỉ
còn mình anh đứng ngó
Em
qua chưa tuổi xuân tươi
có
cơn dậy thì réo gọi
rồi
như gió hú cùng người
em
vẫn im lìm tiếng nói
XUÂN
MƠ
Em
ơi cơn mộng dữ qua chưa
từ
khi người bỏ đi biệt xứ
bỏ
lại ta cùng cơn gió dữ
mái
nhà tranh run bật giữa mùa
Cơn
gió xuân tình chao nghiêng em
cành
xanh sà thấp xuống bên mình
là
lúc trời mưa dầm tháng chạp
mưa
chập chùng theo bước tháng năm
Gió
giật mùa xuân em đi qua
Anh
quờ quạng tưởng chừng em đến
Mùa
tháng giêng anh đang nhớ nắng
Có
em về bên bến hoàng hoa
Nghĩa
là xuân anh đang mơ tưởng
Gió
đưa em về cùng anh lưu vong
Không
ngờ anh qua ngày mưa nắng
Gió
một chiều sao bỗng rỗng không
XUÂN
TƯỞNG
Em
đi biệt một chỗ nằm
Ngàn
năm ngó mãi dáng trầm hương xưa
Cúc
tần nở muộn ngày mưa
Quan
san xưa cũ giao mùa chợt qua
Mùa
xuân rụng rớt quanh ta
Đóa
hoa thương nhớ cũng xa nghìn trùng
Phượng
rơi ngoài cõi mịt mùng
Em
đi đâu mất lạnh lùng hở em
Mai
về gói kín hương đêm
Ủ
hong giấc mộng bên thềm nhớ nhau
Rửa
tay gác mộng xuân nhàu
Về
ôm cổ độ. “thương hoài ngàn năm”.
TRẦN
YÊN HÒA
No comments:
Post a Comment