nguyễnxuânthiệp
Cành bàng mái ngói
Buổi sang mùa đông. Bầu
trời Garland một màu xám xịt. Lá rụng đầy đường. Chợt
nhớ màu lá bàng của mái ngói trong tranh Phố Phái. Nhớ cây bàng ở Vương Phủ
ngày nào đầu đông lá đỏ rụng đầy sân, mẹ và chị Thoa lấy thúng đi nhặt về đun
bếp. Nhớ cây bàng mùa đông trong nhạc Phú Quang. Và nhớ bài “Nhặt Lá Bàng” của
Nhất Linh. Nhớ lắm. Từ nhiều hôm nay. Cho nên bảo vợ đi tìm (ôi Dung… ) cho bằng được bài văn của Nhất Linh, do nhà văn tự tay chép
với lời đề tặng, trong cuốn lưu bút của nàng từ những ngày xa xưa thuở còn là
cô bé học trò. Nguyễn muốn ghi lại trang viết đó vì nghĩ “Nhặt Lá Bàng” của
Nhất Linh là một áng văn chương hay vào bậc nhất trong văn học cận đại. Chẳng
những hay mà nhiều ý nghĩa nhân sinh. Chúng ta hãy đọc và lắng nghe tiếng lá
bàng rơi trong những trận gió đêm.
“Ở phía sau một gốc bàng, một cái bóng chạy ra. Tôi nhìn kỹ mới biết đó
là một đứa bé, vào trạc mười tuổi, đầu nó chít một cái khăn đỏ phủ kín hai bên
má, áo nó rách để hở cả hai vai. Một ít lá rụng ở cuối phố. Đứa bé chạy vội
lại. Một con bé ở sau một gốc bàng khác cũng chạy ra, rồi hai chị em -tôi đoán
lá hai chị em- chạy loăng quăng đuổi những lá bàng gió thổi lăn trên đường.
Một cơn gió lạnh nổi lên, lá rụng ào ào, một
lát đã đầy đường.
-Mau lên chị ơi. Nhặt cả hai tay chị ạ.
-Tao bảo mày đem chổi đi, mày lại bỏ quên.
Thằng nỡm. Tao đã biết trước là dêm nay có gió to. Mày chẳng nghe tao bao giờ, thằng
nỡm.
Tôi mỉm cười vì thấy con bé mắng một cách
thành thạo lắm. Đứa bé không để ý tới lời chị nó, vừa nhặt vừa reo:
-Gió lên… Lạy giời gió nữa lên.
Chúng nó nhặt không ngừng tay, lá vẫn rụng
không ngớt, nhiều khi vì màu áo lẫn với màu đường, tôi không nom rõ người, chỉ
thấy hai cái bóng đen loăng quăng. Chúng chạy vọt ra xa rồi lại quay vòng trở
lại, có khi đang chạy về một phía bỗng nhiên đứng dừng: một đám lá rơi lỏa toả
trên người khiến chúng ngập ngừng bối rối không biết quay nhặt phía nào.
-Lạnh quá.
-Chạy mau lên cho ấm… Thằng nỡm.
Thắy chị mắng em luôn mồm là thằng nỡm, tôi
mỉm cười đoán có lẽ tên đứa bé là Nỡm chăng.
Tôi tự nhiên thấy vui với chúng và mặc dầu
trời rét, tôi cũng như chúng mong mỏi gió thổi thật mạnh.”
Hay và cảm động quá phải không
các bạn. Chúng ta thấy vui với hai đứa bé nhặt lá trong đêm đồng thời thương
chúng biết bao. Chúng ta cũng thấy yêu và gần gũi với mùa đông Hà nội cùng với
màu lá bàng đầy phố. Với kẻ viết những dòng này, những chiếc lá bàng ấy thật
đẹp. Có thể không rực rỡ bằng lá cây maple hay red oak ở đây, nhưng chúng mạnh
mẽ và gần gũi với những kỷ niệm ấu thời của ta hơn bất cứ thứ gì khác. Và nghĩ
tới lá bàng là nghĩ tới mùa đông Hà Nội. Đây, ta trở về lại với ca từ bài hát Em ơi,
Hà Nội Phố của Phú Quang:
Em ơi, Hà
Nội phố
Ta còn em
mùi hoàng lan
Ta còn em
mùi hoa sữa
Con đường
vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ
ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em
cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em
nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh
trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông
năm ấy
Tiếng
dương cầm trong căn nhà đổ
Kẻ này phải mượn ca từ trong bài Em Ơi, Hà Nội Phố của nhạc sĩ Phú Quang
để nói thêm một điều nữa. Đó là âm nhạc. Vâng. Mùa đông năm ấy / Tiếng dương cầm trong ngôi nhà đổ. Những điều sắp
viết ra đây liên quan tới tiếng đàn dương cầm của một nhà soạn nhạc, nhạc sĩ
Wladyslaw Szpilman trong phim The Pianist
của nhà đạo diễn đầy tài năng và tai tiếng -Roman Polanski. “The Pianist”
từng đoạt 3 Oscar năm 2002 về diễn viên chính xuất sắc nhất (Adrien Brody trong
vai W. Szpilman), đạo diễn xuất sắc nhất và kịch bản phim hay nhất. Cuốn phim
kể chuyện một gia đình ở Warszawa, Ba Lan, bị tan nát vì thảm họa Đức Quốc Xã ở
những năm đầu của thập niên 40. Người nghệ sĩ dương cầm Szpilman đã đi qua tầng
đầu địa ngục: Cha mẹ, anh chị em cùng với vô số người dân vô tội của xứ Ba Lan
bị đánh đập hoặc bắn chết giữa lòng thành phố hoặc bị bức hại trong trại tập
trung. Riêng Szpilman, nhờ may mắn, được đưa vào làm công việc khổ sai trong
toán sản xuất rồi sau đó nhờ đôi vợ chồng nghệ sĩ Ba Lan cứu thoát. Cuốn phim
đầy âm thanh và cuồng nộ với những hình ảnh thảm khốc khiến người xem bàng
hoàng đau đớn, nhiều lúc tim thắt lại đến nghẹn thở. Riêng kẻ này đặc biệt xúc
động với những sequences cuối cùng của cuốn phim, xúc động đến rưng rưng nước
mắt. Đây là nét nhân bản tạo thành giá trị của tác phẩm. Lúc bấy giờ, cả thành
phố Warszawa chìm trong đổ nát, hoang vắng. Szpilman chạy trốn từ ngôi nhà này
sang ngôi nhà khác, đói khát và lạnh cóng cùng với những thương tích tưởng chừng
có thể lấy đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào. Anh phải đi sục sạo tìm chút
thực phẩm còn sót lại để cầm hơi. Đau đớn, sợ hãi, cô đơn nhưng Szpilman không
quên quá khứ âm nhạc và tiếng đàn của mình. Thỉnh thoảng, trong những lúc quạnh
vắng, tiếng đàn xưa lại vang lên trong đầu. Thời gian trôi qua, và hạnh phúc
cũng tưởng chừng mất dấu tích. Một hôm đang tìm cách đục một hộp đồ ăn, nhìn
lên, Szpilman rụng rời thấy một viên sĩ quan Đức Quốc Xã đứng trước mặt mình.
Viên sĩ quan hỏi anh làm gì ở đây và biết được Szpilman là nhà soạn nhạc và
danh thủ dương cầm lừng danh của xứ Ba Lan. Là người có học và yêu âm nhạc,
nghệ thuật, viên sĩ quan đưa Szpilman qua một phòng bên, chỉ chiếc dương cầm
đầy bụi và những mảnh vỡ, bảo anh đánh đàn. Ngồi trước chiếc dương cầm như
trước người yêu thất tán vừa tìm lại được, Szpilman xúc động nghẹn ngào. Rồi
những âm thanh vang lên trong căn nhà đổ, vang lên như lửa reo, suối chảy trong
khi ngoài trời bông tuyết bay trên gạch đá của những ngôi nhà mặt trăng. Có vậy
sao, trong cảnh địa ngục a tỳ này, còn có được âm nhạc sao, nghĩa là còn có
chút hạnh phúc và hy vọng. Viên sĩ quan của phía thù địch đứng lặng người nghe
tiếng đàn của Szpillman vang lên thánh thót, có lúc tuôn chảy như đường chim
bay, khi ầm ầm như giông tố đi qua bầu trời. Kể từ bữa đó, viên sĩ quan Đức đầy
nhân ái tìm cách tiếp tế thực phẩm cho Szpilman, giúp anh sống dậy. Rồi Hồng
quân Nga tiến vào giải phóng Ba Lan. Binh lính, sĩ quan Đức trở thành những kẻ
bị truy đuổi.
Viên sĩ quan Đức cùng với các chiến hữu của
ông bị bắt nhốt vào một khu tập trung. Ông nhắn tin cho Szpilman biết. Trong
những năm tháng sau đó, khi thành phố Warszawa và toàn thể Ba Lan được giải
phống, Szpilman cố công đi tìm viên sĩ quan đầy nhân bản đã cứu mạng sống của
mình, và cứu âm nhạc của loài người, nhưng anh đã hoàn toàn thất vọng. Cuối
cùng, những hàng chữ kết thúc tấn bi kịch có tiếng dương cầm cho biết viên sĩ
quan, có tên là Hosenfield, đã chết trong trại tù Liên Xô.
Bạn hiền thơ ấu ơi,
Kết thúc phim buồn quá,
phải không bạn nhỏ? Ôi, mùa đông năm ấy tiếng dương cầm trong ngôi nhà đổ. Vâng
ít ra, trong cảnh địa ngục ấy còn có tiếng dương cầm, và trong những giờ phút
tuyệt vọng nhất, nghệ thuật cũng đã đem đến cho chúng ta sự ấm áp và cứu rỗi.
NXT
Poster phim The Pianist
No comments:
Post a Comment