Monday, December 30, 2013

THƠ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

n xưa
 
 
                                                                   Tranh Chagall
 
 
Về.
Khép cánh cổng
Mệt mỏi. Phiền muộn. Cô đơn. Và hình như đãng trí
Quăng đâu đó chiếc chìa khoá
Vườn thở dài
Về.
Đóng đinh ngày tháng trên bước chân
Chiều rất im.
Vườn rất vắng.
Giọt vang đáy ly. Quánh đỏ hoàng hôn. Sẽ không bao giờ uống cạn nữa. Cùng ai.
Đêm khép buồn. Trăng ơi. Khuôn mặt dấu yêu xa
Không còn tiếng cười nào bay ra khỏi khung
Im lặng ngần ngại
Một bức tranh bóng tối
Cây thở bằng âm thanh không còn ngân vang của đoá loa kèn
Những hạt bụi trăng buồn bay. Khô trên môi người
Người vẫn ngồi
Âm u dưới một gốc cây hoa đỏ
Cây rất già
Chiếc ghế rất cũ
Vườn rất xưa
Dòng thời gian ngược trôi
Nỗi nhớ nung một tượng đài. Rờ rỡ. Quyền năng
Dưới bóng mây của Hôm Qua
Người đã quên tất cả
Khi chuông mùa Đông đổ
Khi tiếng chim ngày cũ kêu đỏ trong mưa
Người tan vào nơi không có Hôm Nay hay Ngày Mai
Dưới chân trôi qua bao mùa lá cháy
 
...  

Ở cuối vườn mặt trời đang lên
Tiếng chim hót sáng
Nó hót. Nó hót. Nó giục giã
Đặt vào tay người chiếc chìa khoá nhặt lên từ bụi cỏ
Này, hãy mở cánh cổng thời gian
Ngoài kia có một Hôm Nay chưa là quá khứ

NTKM
12.8.2013

 

No comments:

Post a Comment