thơ hoàng
xuân sơn
B Ấ
T T H Ầ N
Tranh Trần Trung Tín
Mảnh
khảnh sang thu
gió
mùa gây như non men rượu
cổ áo
sương không nhòe tâm trí
ngời
lên ngời
hồng
đào luồn qua vạt nắng
cửa sổ
đóng mở đóng mở liên hồi mắt chớp nháy
chim
vụt bay khỏi chùm xác pháo
Vivaldi
phóng dật qua những chặng rừng
phố ở
mãi đầu non
Là lạ
một cánh diều đen bên trời rít róng
chiếc
dây đứt tung thơ ấu ngày nào
bầy sỏi
lạnh lối đi dẫn vào trang viên tưởng tượng
mảnh
gương đồng thiêm thiếp dung xưa
ngồi
gục mặt hương hoắc áo treo vằn chân nhện
phong
linh cọ mình tiếng va
khẽ
chồi
mơn man sóng mắt chìm
Đỏ rực
lên một lần phụt tắt
bước
chân son vắt vẻo hành trình
môi
như tím than chiều mây sẫm
về đi
về thật xa khỏi tầm thức hữu hiệu
tay ở
độ xanh chàm
rụng
cánh sen vàng điệu tiếng chày khuya
hạnh-ẩn-mật-trầm-mình-thiên-thâu-nhòe-hứng
(*)
cảnh
tượng đầu mùa thi sĩ mưa từng giọt
điệp
trùng mãi
suối
xanh
Gắng
gượng tình xưa
thơ
suốt một đời không cánh áo
khúc
hương lần trao gửi
bẻ gập
hương nguyền bất lực cõi tòng riêng
đêm
không gian hút bụi
còn
gì không nơi sáng trăng nghiêng
nhạc
tình xuân lai tiền kiếp đường trần lung ảo
ghé lại
quỳnh tiêu sông ngân
thẳm
mùa
mặt
người điểm sao vời vợi
Bất
thần đổ ập xuống tàn dư
ngực
khăng khăng giữ lấy
đuôi
gió chiều quét buốt.
một
tháng mười hai ngàn
(*)
Trần Kha
HOÀNG
XUÂN SƠN
[ nguồn:
www.gio-o.com
]
No comments:
Post a Comment