Mẫu đối thoại dưới đây giữa hai bệnh nhân truyền nhiểm ở vào thời kỳ cuối, trong vở kịch "Buổi hòa nhạc cuối cùng" của Thanh Tâm Tuyền, viết năm 1957, mà bậy giờ xem như tuyệt tích, được một cựu thám báo sư đoàn 22 BB tìm ra, đánh máy lại. (Vở kịch dày khoảng 100 trang đăng trên nguyệt san Chỉ Đạo.) Chúng ta sẽ thấy sự khác biệt giữa cảm và nghĩ:
Châu .- ( cử chỉ tức giận ) Nghĩa là ông cũng nghĩ như họ là phải tránh tôi, tránh một con bệnh truyền nhiễm, lao phổi đến thời kỳ thứ ba. Tôi là người mắc bệnh, không phải là con rắn độc. .
Chính .- (mở mắt) Bà đừng nóng nảy. Tôi nghĩ như họ là phải tránh bà, con bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, nhưng tôi cảm không thể xa bà, tôi cảm và tôi không cần cái nghĩ. Bởi vậy tôi có thể, khi bà cho phép, tôi dám ghé sát vào hơi thở bà. Cái nghĩ bảo tôi những gì tôi không biết, nhưng cái cảm làm tôi rung động. Bà có nhận thấy điều đó không ? Bà không nên cáu kỉnh với họ. Họ chỉ mới nghĩ thôi. Còn tôi, tôi cảm cơ mà !
Châu .- Nhưng ông có hứa rằng đừng bao giờ ông đề cải nghĩ thắng cải cảm không ?
Chính . – Cần gì phải hứa. Chỉ khi một trong hai chúng ta nhắm mắt, ta mới thấy e ngại. Còn cả hai con người này thì chúng là hiện thân của cảm.
.....
II
Vâng, giống như Chính, dám ghé sát vào hơi thở của người bệnh lao nặng, tôi cũng vậy, với người tình nhân. Đó là lý do tôi cho ra đời: Thơ tình tuổi 80. Bởi lẽ thơ bắt nguồn từ rung động, tức từ cảm. Và khi rung động cuộc đời càng lồng lộng ý nghĩa, càng đẹp đẽ não nùng. Tuổi già xác lá vàng mục thành màu thắm thanh xuân. Nhịp tim yếu nay thành rộn ràng.
Walker này, trái tim này
80, tôi vẫn ra vào với em
Vẫn buồn đôi mắt nhấp nhem
Vẫn vui như thể vành khuyên gọi tình
Tay tôi cố giữ bóng hình
Lỡ chim bay mất, tôi một mình, buồn không…
Một năm giờ mới ngồi bên
Ngón xương siết chặt ngón tình không buông
Ngoài trời nắng ngập hành lang
Trong này tình ngập cõi lòng già nua
Một năm giờ mới đứng sau
Chiếc xe một chỗ chở người tôi yêu
Xe lăn bánh, bánh lăn đều
Tôi nương xe, tôi đẩy đời tôi theo
Bây giờ không cần walker
Xe em tôi tập đi và tập yêu…
Một năm mới gặp mùi quen
Xông lên từ mái tóc đen ngạt ngào
Người ta dùng thuốc nhuộm đầu
Riêng em nạn khổ nhuộm màu đen mun
Tỏa hương ngây ngất lạ lùng
Bây giờ dầu đã cạn rồi
Muốn refund mà tiếc đời vui ghê
Vui ghê, bước một thì lê
Bước hai thì lết, Gout đòi, stroke kêu
May còn chiếc xe tình yêu
Xe em ta vịn để dìu đời nhau
Để chia cùng những khổ đau
Cho kiếp sau, hết nợ nần em ơi
THT
No comments:
Post a Comment