Lê
Chiều Giang
Sơn dầu. Tranh Nghiêu Đề
"
...Phận bèo bao quản nước sa
Lênh
đênh đâu nữa cũng là lênh đênh..."
KIỀU.
Nguyễn Du
Khi
nghe mưa rạt rào, tôi để yên cửa sổ, dù biết mưa hắt sẽ làm ướt hết ghế bàn,
chăn gối.
Mưa
Cali hiếm hoi, tôi thèm bước ra đường dầm mưa cho ướt hết tóc và áo, nhưng nhìn
đồng hồ đã là một giờ sáng, đêm tối làm tôi phải ngại ngùng.
Tắt
hết đèn đóm, mưa như tiếng ru, nhưng tôi biết mình sẽ chẳng thể nào thiếp ngủ.
Tôi thức trắng chỉ vì thèm nghe tiếng mưa rơi. Mưa, như đang tỉ tê nói những lời
trầm trầm, lời nho nhỏ với tôi cùng đêm tối.
Mưa
đưa trí nhớ tôi trở về với ánh đèn tù mù của bến xe tỉnh nhỏ, nơi 30 năm trước
tôi theo thiên hạ, lần mò cho một lần xuống ghe thuyền, ra tàu lớn. Tôi ra đi,
tôi chạy trốn, tôi thèm được xa lìa khỏi quê hương.
Sống
quen ở Saigon, nên cái xơ xác, cái nghèo nghèo ủ ê của nơi có vài ba chuyến xe
đò chạy bằng than, có những lửa tàn bắn rơi tung toé, đã làm tôi sờ sợ. Xe lừ đừ
dừng lại chờ khách lên, đợi khách xuống vội vàng với mọi thứ gồng gánh, mang
theo.
Sau
một đêm cùng thiên hạ vật vờ giữa thức và ngủ trong căn nhà chẳng biết của ai.
Chúng tôi biết tin còn phải chờ đợi thêm hai ngày nữa. Mọi người chỉ được nói
thì thào, nói nho nhỏ, đặc biệt là không ai được lấp ló ra sân…
Nhưng
mưa và những luồng sét chớp tắt sáng nay, như giục giã tôi phải ra lại cái bến
xe tiêu điều, để làm gì thì tôi không biết, chắc chỉ vì tôi đâu có biết đường,
địa điểm nào khác hơn ngoài cái nơi hiu hắt, buồn thiu đó?
Sáng,
bến xe tự nhiên trở thành một chợ nhỏ. Mưa và sấm chớp làm mọi thứ rau hành khi
lóng lánh, lúc mờ mờ xám xanh. Mưa làm cho mọi thứ “hàng hóa" ướt át thêm
chút phần ảo não.
Trong
ánh chớp chói lòa, tôi chợt thấy em với rổ khoai đang ôm khư khư trong tay. Em
không sợ ướt áo, chẳng lo ướt tóc, em sợ ướt mấy củ khoai màu nâu nhạt.
Tôi
cười cười làm quen và hỏi mua hết.
Sẵn
chuyện, tôi nói muốn mua giúp thêm, nếu Mẹ em cũng bán thứ gì đó quanh đây. Em
nói Mẹ chưa thức dậy, Mẹ còn đang ngủ!
Thoáng
trong ý nghĩ tôi là chuyện Tấm Cám, chuyện Mẹ ghẻ, con chồng, những chuyện cổ
tích đôi khi vẫn có thật trong đời. Nhưng chẳng đợi tôi kết án, kết tội gì
thêm, rất ngây thơ, hồn nhiên, em ngước gương mặt ướt át có dấu bớt xanh tròn
vo, xinh xinh trên trán, em nói với tôi :”Khuya, Mẹ em mắc làm việc nuôi hai chị
em em”. Tôi lại cảm động, hình dung ra dáng lam lũ của một bà mẹ trẻ, dãi nắng
dầm mưa, hy sinh mọi thứ mọi điều, quên ăn và mất ngủ… Tôi chưa kịp tò mò hỏi
thêm, em cũng chẳng cần lửng lơ, em buông lời vội vã: “Mẹ em làm đĩ!”
Giọng
em nhỏ xíu, nhưng tôi nghe như gió đang lồng lộng trong tiếng mưa lạnh ngắt
rơi, và vang xa theo sấm sét đâu tận mãi cuối chân trời.
Tôi
trả tiền nhưng không lấy khoai. Em mừng vui, em không hiểu.
Tôi
mắc nghẹn.
Chợ
Tết nơi quê người, một cố gắng vô cùng của người Việt, chỉ để nhớ lại những dấu
yêu xưa…
Tôi
không mặn mà gì với cái lác đác, cái nhàn nhạt, cái cố gắng reo hò mà chẳng thấy
chút hân hoan nào cho cảm giác “Vui như tết” đó, nơi đây.
Tôi
vẫn vương vấn với Tết quê nhà, nơi mà tôi hít thở đến tận cùng, mùi thơm của
khói hương đêm 30. Thở hết hương thanh khiết của đất trời, tôi đã phải chờ suốt
đêm tới sáng sớm, để đón chút tinh khôi của một năm mới.
Chẳng
biết gì về Hà Nội, lại chưa có bao giờ về một vùng quê nơi đất Bắc. Vậy mà tôi
nhớ hết bài thơ tả chân về ngày Tết thôn quê, đẹp như tranh của nhà thơ Đoàn
Văn Cừ
“...Dải
mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,
Sương
hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh
Trên
con đường viền trắng mép đồi xanh
Người
các xóm tưng bừng ra chợ Tết
Họ
vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc
Những
thằng cu áo đỏ chạy lon ton
Vài
cụ già chống gậy bước lom khom
Cô
yếm thắm che môi cười lặng lẽ
Thằng
em bé nép đầu bên yếm mẹ…
“...Một
Thày khóa gò lưng trên cánh phản
Tay
mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân
Cụ
đồ nho dừng lại vuốt râu cằm
Miệng
nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ…”
Tôi
dạo tết cho có lệ với thiên hạ. Dừng chân trước cửa hàng có trưng nhiều hộp
xanh hộp đỏ, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện mua gì. Hờ hững đọc tên mứt này,
bánh kia, mà tôi nghe như có chút vị ngọt thấm trên đầu môi. Sao bỗng dưng tôi
lại thấy rất thèm một cái Tết đúng nghĩa của quê hương.
Chợt
tôi chú ý đến cô bé có bím tóc thắt nơ hồng, xúng xính trong chiếc áo dài vàng
rực rỡ. Bé bưng đại một hộp mứt đưa cho mẹ, tôi nhìn theo tầm tay và giật mình.
Bên
cạnh Bé là gương mặt của Khoai, với cái bớt xanh tròn vo, khéo léo xinh xinh
trên vầng trán rộng. Tôi nhớ ngay ra em, người tôi gặp ở bến xe tiêu điều trong
một sáng trời mưa từ 30 năm cũ. Tôi reo: Khoai!
Dù
có cố ý muốn gọi tên, tôi cũng chẳng biết em tên gi. “Khoai", chỉ như sự
nhắc nhớ về một kỷ niệm đã từ bao năm trước.
Tôi
kể lại chuyện xưa, rổ khoai của em và trận mưa sớm, nơi bến xe có chợ làng bé
xíu.
Tôi
ôm em bồi hồi như gặp lại chính quê nhà, nhớ sáng mưa dầm và dáng em ôm chiếc rổ
đứng bơ vơ ướt át. Tôi hình dung ra những lầm than trong cảnh đời của em và Mẹ…
Em
cảm động khi nhận ra tôi, vui tươi và cả với thân tình, em đưa tôi hộp mứt.
Nhìn ra sự trùng hợp ngẫu nhiên: Mứt khoai lang! Tôi cười và em cũng cười theo,
vẫn nụ cười chân chất cũ.
Tôi
mừng vì như một phép lạ, em đang ở cùng tiểu bang với mình. Tôi tưởng tượng ra
sẽ có em như có một cô em nhỏ bé, từng sống bên Mẹ với một quá khứ bầm dập,
không vui...
Không
quên hỏi em đang ở đâu. Loay hoay rất lâu với nét chữ vòng vo, tội nghiệp, em
viết cho tôi số phone, địa chỉ.
Tránh
câu hỏi em đang làm gì, tôi chỉ nói khéo: Việc em làm có vui không? Và bằng giọng
rất thản nhiên không ngờ, em nói đúng như lời tôi đã nghe từ 30 năm trước:
”
Dạ, em làm đĩ…”
Chữ
nghĩa, tự nó đã có sự bao dung và giảm khinh triệt để, cho cách nói ngây thơ đầy
hồn nhiên của em. Nghề nghiệp em nói ra, nó không mang một ý nghĩa lem luốc
nào. Em nói như em đang làm kế toán, em đang làm cô giáo. Em đơn sơ, em dùng chữ
vẫn rất chân quê, vẫn rất thật thà.
Không
có mưa sáng nay giống mưa năm nào nơi phố chợ. Sao tôi vẫn nghe như sấm sét rớt
rơi đầy mỗi bước chân đi.
“...Phận
bèo bao quản nước sa
Lênh
đênh đâu nữa cũng là lênh đênh…”
[Kiều,
Nguyễn Du]
Tết
quê hương khác, rất khác với những gắng gượng “Tết” nơi quê người.
“Nghề
nghiệp” em bây giờ, sao lại giống y như của Mẹ từ những năm xưa, nơi quê nhà xa
tắp?
Nhìn
theo bóng em dần khuất mà tôi muốn chạy theo, tôi muốn hôn lên trán em, nơi in
đậm đà một bớt tròn xanh xám.
Tôi
sẽ hôn lên cái dấu ấn đó của em, của những tai ương và cả những dập vùi ghê gớm.
Tôi
hiểu ra rằng, những nghiệp chướng của đời, có khi nó phải đi cho đủ, cho hết một
vòng luân lưu của chính nó. Nên cho dù có muốn đến đâu, nếu chưa đúng lúc,
chúng ta vẫn chẳng thể thoát thân.
Nhưng
tôi tin rằng, con của em, Cô bé sẽ óng ánh như nắng, reo vui như lúa vàng trên
cánh đồng bát ngát của quê hương. Gió lộng sáng chiều, sẽ thổi bay hết những trầm
luân, những điều tăm tối. Bé sẽ tung tăng dưới vùng trời ngát xanh bên một bình
minh rực rỡ, êm đềm và tinh khiết của đời người.
Tôi
có vẻ hơi duy tâm. Riêng em, ngây thơ thật thà, hay chính những nghiệt ngã của
đời, đã dậy em một cách sống khôn ngoan, tự biết chở che mình bằng cách nhìn bất
sá?
Happy
New Year, Em.
LÊ
CHIỀU GIANG