Saturday, January 7, 2012


Thành kính phân ưu với nhà thơ Nguyễn Xuân Thiệp và gia quyến.

Nguyễn Thị Hải Hà

                                  
                                           Tinh vat Nguyen Trong Khoi

After Someone’s Death
Tomas Transtromer

Once there was a shock
that left behind a long pale glimmering comet’s tail.
It contain us. It blurs TV images.
It deposits itself as cold drops on the aerials.

You can still shuffle along on skis in the winter sun
among groves where last year’s leaves still hang.
They are like pages torn from old telephone directories -
the names are eaten up by the cold.

It is still beautiful to feel your heart throbbing.
But often the shadow feels more real than the body.
The samurai looks insignificant
beside his armor of black dragon scales.

Sau Tang Lễ 

Cơn bàng hoàng rúng động
để lại cái đuôi sao chổi lóng lánh, dài và nhạt màu
Nó bao trùm chúng ta. Nó làm nhòe hình ảnh trên TV.
Nó đông lại thành những giọt lạnh ngắt trong không gian.

Anh có thể lê bước giày trượt tuyết trong nắng mùa đông
giữa cánh rừng nơi lá cây năm trước vẫn còn níu trên cành
Chúng giống như những trang giấy bị xé ra khỏi quyển niên giám điện thoại -
tên người bị mùa đông nuốt trửng.

Vẫn đẹp khi cảm nhận được trái tim anh thổn thức
Nhưng thường xuyên cảm thấy cái bóng có thật hơn là xác thân
Chàng hiệp sĩ có vẻ tầm thường
bên cạnh bộ áo giáp bằng vảy rồng đen

Elegy
Tomas Transtromer

I open the first door.
It’s a large sunlit room.
A heavy car passes in the street
and makes the porcelain tremble.

I open door number two.
Friends! You drank the darkness
and became visible.

Door number three. A narrow hotel room.
Outlook on a back street
A lamp sparking on the asphalt.
Beautiful slag of experiences


Khúc Bi Ca

Tôi mở cửa thứ nhất.
Căn phòng rộng nắng tràn
Một chiếc xe nặng nề chạy ngoài đường
Làm rung rinh những món đồ bằng sứ

Tôi mở cửa số hai
Bạn bè! Các bạn uống bóng tối
trở nên hữu hình.

Cửa số ba. Căn phòng khách sạn nhỏ hẹp.
Nhìn ra cửa sau
Ngọn đèn chiếu sáng lấp lánh mặt nhựa đen.
Cái vẩy sắt xinh đẹp của kinh nghiệm.

Tomas Transtromer sinh năm 1931 ở Stockholm.
Giải văn chương Nobel năm 2011.

Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà

No comments:

Post a Comment