Sunday, October 30, 2011


Tản mạn
bên tách cà phê


Nguyễn Xuân Thiệp 



Trời mưa,
có hai người che chung một chiếc dù



                                                           The Umbrellas by Renoir


                                                   Để nhớ Les Parapluies de Cherbourg
                                                     và những cơn mưa ở Đà Lạt ngày ấy. 

giọt mưa
mưa ngâu mưa ngâu
tròn xoe chiếc ô trên đầu

Ngày xưa đôi ta bên nhau
chiếc ô xoe tròn là bóng lá 

Ngày nay đôi ta xa nhau
vắng em anh nhìn từng góc phố
từng đôi uyên ương bên nhau
tròn xoe chiếc ô trên đầu

Và cơn mưa
mưa rồi sẽ tan đi trên trời đầy nắng gió
giọt mưa ngâu
hay là nước mắt ai nhớ nhau?


Tôi yêu ca khúc Mưa Ngâu của Thanh Tùng qua hình ảnh hai người che chung một chiếc dù đi trong mưa. Chuyện xảy ra trên một con phố nào đó ỏ Sài Gòn, Đà Lạt ngày xưa, hay ở Cherbourg tận xứ Normandie của nước Pháp, và ở Virginia hay Atlanta nữa -tại sao không? Ở đâu mà không có những cây dù đi trong mưa với hai mái đầu chụm vào nhau? Có thể giờ đây hai người đã xa nhau như trong khúc hát. Hay có thể mai này hai người rồi cũng sẽ xa nhau. Dù thế nào đi nữa hình ảnh hai đứa che chung một chiếc dù là hình ảnh của hạnh phúc, nó sẽ sống mãi tới đời sau. Vì trời vẫn mưa trên những con phố lá vàng.

   Vâng, xin nhắc lại: Trời mưa, có hai người che chung một chiếc dù. Đó là tựa đề một truyện ngắn của Trịnh Lan Hương đăng trên Phố Văn ngày nọ. Cái tựa đề khơi khơi ấy thế mà cũng đã làm cho lòng người viết bài này xao động. Trời mưa, có hai người che chung một chiếc dù. Đẹp, đẹp biết bao. Ai không từng ước mơ như cô gái trong truyện Trịnh Lan Hương đứng dưới mưa với chiếc dù màu đỏ thắm chờ anh chàng cùng sở đến đi chung. Nhưng tội nghiệp chưa, cô gái cứ đứng chờ trong mưa cho đến khi phố lên đèn. Những giọt mưa rơi xuống và vỡ như nước mắt rơi, như ảo tưởng của thời mới lớn. Thế mới biết mình có diễm phúc. Lần đầu tiên ấy, ở Đà Lạt. Đà Lạt, cũng như Seattle ấy, là xứ nhiều mưa, nhất là vào mùa hè. Năm ấy, đang tu nghiệp khóa trung cấp ở Đại Học Chiến Tranh Chính Trị, những trưa những chiều cùng nàng  của tôi che chung một chiếc dù xuống phố khiến anh chàng Thái Tú Hạp cùng khóa trông thấy mà thèm, cứ khen nức khen nở. A, thì ra được che dù cho vợ đi trong mưa cũng là một hạnh phúc đó chớ. Nào, bạn có dám nói khác tôi không, nhất là trước mặt đấng hiền thê.
   Vâng, ai lại không thích che dù cho người yêu -thì vợ cũng là người yêu, chớ sao. Trở về buổi ấu thời của tôi và bạn thử coi. Thuở ấy ta mết con nhỏ cùng lớp có đôi mắt đen lánh. Tất nhiên, bé như cái kẹo ấy thì làm gì đã có dù với ô -có khi còn không có cả nón nữa kia. Vậy phải làm sao đây?  Xin hãy nghe Nguyễn Bính kể trong bài Phố Huyện Ngày Xưa:

Học trò trường Huyện ngày năm ấy
Em tuổi bằng anh lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ…
   Kìa coi, tình hết ý, phải không? Vậy mà có được đi bên nhau như thế mãi đâu. Tình thơ dại cũng tan mau như mưa bong bóng.  Nhưng đẹp và nhớ tới mãn đời.

   Vâng. Ai cũng muốn che dù cho người yêu khi trời đang trong sáng bỗng đổ cơn mưa mắc dịch. Nhưng đâu phải lúc nào ta cũng có sẵn cây dù bên cạnh. Vậy thì lấy gì che cho nhau đây cho khỏi ướt?  Bạn thử tưởng tượng xem. Một đêm trời mưa, mưa không ngớt, từ phi trường chàng đưa em về nhà bạn ở Houston bỗng đãng trí (?) lạc đường. Mà nàng lại kêu đói bụng nữa, thế mới chết tía tôi chớ. Và em nhất định phải kiếm cái nhà hàng nào ăn đỡ. May thay, thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Đang chạy trên freeway 59, bỗng nhìn thấy bảng hiệu Golden Corral  chớp nháy trong mưa. Mừng quá, bèn cho xe rẽ exit, quẹo vào. Mưa vẫn mưa bay… trên mui xe và trên sân. Làm sao đây?  Sẵn có mấy tờ báo khổ standard trên xe (mới thấy làm báo cũng có lợi chứ không phải toàn đói rách và bị chửi), bèn lấy giăng lên làm dù, cùng em chạy tọt vào quán Tóc ướt, vai ướt. Buổi crawfish đêm đó nhớ đời.



                                                          Les Parapluies de Cherbourg

  Như vậy đó, bạn ơi. Có thể ta dùng báo hay cởi áo ngoài ra che mưa cho người tình (nhắc lại, vợ cũng là người tình, chớ sao!) Nhưng đẹp nhất vẫn là che dù cho nàng và cả mình nữa cùng chui đầu vào, đi trong mưa. Đến đây, bỗng nhớ tới một cái phim xem hồi ở Đà Lạt. Les Parapluies de Cherbourg - Những Chiếc Dù Ở Cherbourg. Thanh Sâm người bạn quý cũng có xem phim này. Những hình ảnh trong phim đẹp ơi là đẹp. Mong sao trong những phút giây nhớ nhớ quên quên này, Thanh Sâm cũng được nhìn thấy lại những chiếc dù đủ màu bồng bênh trong mưa của thành phố Cherbourg. Đây là phim ca nhạc từ đầu tới cuối. Cả lời thoại cũng hát. Nghe hơi buồn cười. “Em đói bụng”, hay “Đây là chai lotion em mua cho anh. Anh nhớ mang bàn chải và kem đáng răng theo nhé. Cả dao cạo râu nữa”… đại loại những câu như thế mà cũng hát lên thì  nhịn cười sao được. Chàng và nàng yêu nhau ở thành phố ấy, và chàng lên đường nhập ngũ sang chiến đấu tận Algeria. Hai người chia tay nhau. Thời gian sau gặp lại thì đã lỡ làng hết ráo. Vui và cảm động, câu chuyện tình dưới những chiếc dù xanh đỏ ấy làm say mê những người trẻ tuổi. Chàng và nàng che dù đi trong mưa, ca hát. Cả thành phố cũng che dù đi trong mưa. Từ xem phim đó, mình có ước muốn là suốt đời được che dù cho vợ (cái này nói thiệt, dối bị thụt lưỡi) mỗi khi cùng nàng đi dưới trời mưa. Kìa sao giống Trương Vô Kỵ nguyện suốt đời kẻ lông mày cho Triệu Minh. Không dám đâu. Kẻ này vụng về, tay chân lóng ngóng, e kẻ thành đôi lông mày chống đối nhau thì chết bỏ bu. Cho nên, để chắc ăn, xin được suốt đời che dù cho vợ mỗi khi mưa trút xuống đe dọa làm ướt tóc nàng. Ở xứ sấm sét này, mưa nhiều như Đà Lạt ngày xưa, và nhiều lần đã được che dù cho vợ. Không tin, bạn cứ mở cửa xe tôi ra xem: lúc nào trong xe cũng có một cây dù lớn, màu đỏ như điên. 

NXT

No comments:

Post a Comment