Trương
Vũ
Nhà văn/họa sĩ Trương Vũ
Tôi
xuất thân từ miền Nam, lớn lên trong chiến tranh. Gần nửa đời sống trên quê
hương, trải nghiệm hay chứng kiến bao thảm kịch kinh hoàng của đất nước. Nửa đời
còn lại, sống tha hương. Nhìn lại cả khoảng đời dài, bỏ qua bên bao mất mát,
bao tàn phá, bao cay đắng từ cuộc chiến cùng cách kết thúc của nó, tôi vẫn thấy
mình có nhiều may mắn, như rất nhiều đồng bào khác đang sống ở Mỹ. Một trong những
may mắn lớn nhất là đã được hưởng một nền giáo dục có tính khoa học và tính
nhân văn cao của miền Nam Việt Nam, và sau đó, ở Mỹ. Rồi, sống và làm việc
trong một xã hội nhân bản và đa sắc tộc.
Đối
với những di dân Việt Nam phải rời bỏ đất nước mình cho một tương lai bất định,
không thể quên những cái may mắn khác cùng với những ân sủng, những thông cảm,
những đón nhận hào hiệp mà quê hương mới đã dành cho. Ở Mỹ, bắt đầu với chương
trình đón nhận 130 ngàn tỵ nạn (con số này trong thực tế tăng lên khoảng 150
ngàn) theo quyết định của Tổng Thống Gerald Ford vào tháng 4 năm 1975. Sau đó,
kể từ đầu năm 1977, khi hàng trăm ngàn thuyền nhân Việt Nam bất kể sống chết rời
bỏ quê hương, đương đầu với bao thảm kịch trên Biển Đông, Tổng Thống Jimmy
Carter đã ra lệnh cho hải quân Mỹ phải cứu vớt, giúp đỡ họ và đưa đến nơi an
toàn. Ông cũng kêu gọi các quốc gia khác tiếp tay đón nhận người tỵ nạn VN, đồng
thời quyết định tăng gấp đôi số di dân được nhập cảnh và mở rộng chương trình
giúp đỡ người tỵ nạn hội nhập vào xã hội Mỹ. Quan trọng nhất là quyết định phối
hợp với Liên Hiệp Quốc và chính phủ Việt Nam thực hiện chương trình Ra Đi Trong
Trật Tự ODP (Orderly Departure Program) vào năm 1979, giúp đoàn tụ những gia
đình chia cách. Kế tiếp là một nỗ lực phi thường của Thượng Nghị Sĩ John
McCain, đưa đến kết quả thành công của chương trình HO (Humanitarian Operation)
giúp các cựu sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng Hòa bị tù cải tạo từ ba năm trở
lên, và gia đình họ, được rời Việt Nam sang Mỹ.
Từ
một xã hội luôn phải xưng tụng lãnh tụ, luôn phải nhứt trí với chính quyền, tôi
càng ấn tượng với nếp sống tự do và dân chủ ở Mỹ, dù sống và làm việc trong thời
kỳ tổng thống thuộc đảng nào, Cộng Hòa hay Dân Chủ. Chính cái nếp sống đó, cái
xã hội đó, cùng với những nền giáo dục đã hấp thụ giúp tôi được sống thực hơn với
chính mình. Và, ý thức rõ hơn cái quyền của con người được sống một đời có phẩm
cách. Nghĩa là, được sống và hành xử theo lương tri, theo nhân sinh quan của
mình và tôn trọng quyền của người khác cũng được sống như vậy. Trong suốt hơn bốn
mươi năm, từ ngày đặt chân đến Mỹ, giữa bạn bè, hay cả trong gia đình, vẫn luôn
có những tranh biện sôi nổi về những chọn lựa khác nhau. Nhưng, những tranh biện
đó thường diễn ra trong không khí lành mạnh, lắng nghe, thuyết phục, tôn trọng
sự thật, và tôn trọng sự khác biệt về quan điểm. Những đổ vỡ thật ra cũng có
nhưng không nhiều và không trầm trọng. Chính những khác biệt về quan điểm làm
nên sức mạnh của xã hội. Trong một xã hội tự do, dân chủ, mọi quan điểm khác biệt,
trong bất cứ lãnh vực nào, có thể được chấp nhận hay không, được đánh giá cao
hay thấp, nhưng nó không thể tạo nên kẻ thù. Càng không thể tạo nên “kẻ thù của
nhân dân” như tôi từng kinh động trong những ngày còn ở lại trên quê hương sau
khi chiến tranh chấm dứt.
Dĩ
nhiên, xã hội Mỹ không phải lúc nào cũng hoàn toàn lý tưởng như vậy. Cũng có
lúc này lúc khác. Nhìn chung, suốt qua bao thập kỷ, nó luôn luôn là một quốc
gia đứng hàng đầu về khả năng thu hút tài năng của thế giới. Chính sự thu hút
đó làm nước Mỹ càng mạnh hơn, giàu hơn, đẹp hơn, và trở thành siêu cường số một.
Tuy nhiên, trong thời gian vài năm gần đây, và đặc biệt khi càng đến cận ngày bầu
cử 3 tháng 11 năm 2020, nước Mỹ khác hẳn trước. Cả thế giới nhận thấy điều đó.
Tốt hơn hay xấu hơn, tùy cách nhìn, nhưng quả thật, có khác. Khác nhiều. Những
đối chọi về chính trị, xã hội, và cả về khoa học đang trở nên trầm trọng một
cách đáng báo động. Không thể không nhìn thấy sự chia rẽ sâu sắc ở mức độ có khả
năng tạo nên những thù hận rất khó hòa giải. Nỗ lực để hồi phục lại một không
khí lành mạnh như đã từng hiện hữu dài lâu ở Mỹ, như đã nhắc đến trên đây, sẽ
phải là một nỗ lực phi thường. Cần rất nhiều, rất nhiều thời gian, thông cảm,
và kiên nhẫn.
Nhìn
vào Cộng Đồng Việt Nam Hải Ngoại (CĐVNHN), tình trạng còn tệ hại hơn. Không giết
nhau bằng súng đạn nhưng những chữ nghĩa độc hại, những nhận thức hời hợt về
nhân văn hay khoa học, những tấn công không dựa trên sự thật, những tin tức bị
cắt xén ráp nối, những hình ảnh được photoshop với ác ý, cùng những biểu lộ
không nhằm thuyết phục bằng logic hay thiện ý mà chỉ nhằm thể hiện sự ngạo mạn
và xem thường khả năng phán đoán của người khác, khiến cộng đồng như đang lao
vào một cuộc nội chiến. Không khác gì cuộc nội chiến trên quê hương hơn 45 năm
trước, nhưng trong một phạm vi nhỏ hơn. Ở đây, tôi không nhằm phê phán ai đúng
hơn ai sai hơn. Tôi cũng không nhằm đưa ra những phân tích cá nhân về lý do khởi
nguồn. Tôi chỉ muốn trình bày cái thấy của mình về những gì đang xảy ra và nhận
định về các hậu quả mà tôi cho là vô cùng tai hại cho cộng đồng. Tai hại ở mức
độ của một thảm kịch.
Về
tình trạng phân hóa của cộng đồng, mỗi người trong chúng ta đều thấy. Nhiều lắm.
Ở đây, tôi chỉ muốn nêu ra một dữ kiện điển hình. Nhân đọc bài “BS Fauci khuyên
dân Mỹ ẩn mình chống Covid mùa Thu, Đông sắp tới” trên diễn đàn VOA Tiếng Việt
ngày 12/09/2020, tôi đọc được những dòng bình luận sau đây của một độc giả về
BS Anthony Fauci:
“Lại
là thằng chó già chuyên thọc gậy bánh xe. Hơn lúc nào hết người dân Mỹ cần sinh
hoạt bình thường để đi làm, đi học, vui chơi giải trí. Cứ nhè lúc tình hình bớt
căng thẳng thì thằng chó này lại gây hoang mang. Mà cha nó, từ lúc có dịch bệnh
tới nay chỉ thấy nó bàn ra không thôi còn chưa thấy nó đưa ra được một biện
pháp cụ thể nào! Nói kiểu nó thì đứa thất học nói cũng được…”
BS
Anthony Fauci là chuyên gia hàng đầu của Mỹ và của cả thế giới về bệnh nhiễm
trùng. Ông phụ trách Trung Tâm Quốc Gia Chống Bệnh Nhiễm Trùng của Hoa Kỳ từ
1984 đến nay, trải qua sáu đời Tổng Thống. Ông cũng là vị bác sĩ tận tình chữa
trị Ebola cho nữ y tá gốc Việt, Nina Pham, vào năm 2014. Ông cũng đã giúp chận
đứng thành công đại dịch Ebola ở Mỹ. Tôi thật sự kinh hoàng khi đọc những dòng
chữ trên đây. Trong thời gian chiến tranh Việt Nam tôi thường có cảm giác ghê rợn
khi nghe từ đài phát thanh Hà Nội những từ ngữ dành cho những lãnh tụ chính trị
của miền Nam, đại khái như, “thằng Diệm”, “thằng Thiệu”, v.v… Tuy nhiên, tôi
chưa bao giờ đọc được những lời lẽ tương tự như những lời lẽ ghi trên dành cho
bất cứ một khoa học gia nào bên này hay bên kia chiến tuyến, trên một diễn đàn
có tầm cỡ như VOA Tiếng Việt, kể cả trên các báo lá cải.
Nếu
theo dõi những bài vở, những lời lẽ công kích nhau trên báo Việt, trên
Internet, trên một số đài phát thanh tiếng Việt, trên các mạng xã hội, khó ai
không nhận ra những rạn nứt sâu đậm trong cộng đồng Việt Nam ở Mỹ. Kinh hoàng
hơn, khi nhìn một số video clip về cảnh chửi bới hung hãn chưa từng thấy khi
hai phe vận động bầu cử của người Việt chạm trán nhau. Chia rẽ hay công kích
luôn luôn có trong bất cứ cuộc bầu cử nào trong một quốc gia tự do, dân chủ.
Tuy nhiên, chưa bao giờ tệ hại như trong cuộc bầu cử này, trong cộng đồng Việt
Nam. Ở đây, biểu lộ sự khác biệt không còn là một biểu hiện giá trị của tự do,
dân chủ, hay của nhân bản, của lý trí mà rất lắm khi chỉ là biểu hiện của nông
cạn, ngạo mạn và hoang tưởng. Nó không làm nên sức mạnh của cộng đồng. Nó tàn
phá cộng đồng và tàn phá nhân cách. Nó chia rẽ gia đình, chia rẽ bạn bè, chia
cách thế hệ này với thế hệ khác. Nếu cứ tiếp tục, sẽ vô cùng khó để hàn gắn. Nó
cần được chấm dứt.
Cách
đây vài tuần, tôi đọc được lời nhắn gởi cho một người thân trong gia đình. Đại
ý của lời nhắn là nếu bạn bỏ phiếu cho ứng cử viên X và ứng cử viên X đắc cử, bạn
sẽ phải ân hận suốt đời. Những lời nhắn với nội dung như thế này, tôi cũng từng
được nhận và nghe khá nhiều. Do đó, tôi muốn nhân đây đưa ra một góp ý. Nếu tôi
bầu cho một ứng cử viên X nào đó chỉ nên là vì tôi dựa vào sự hiểu biết của tôi
về X, và dựa trên quan điểm chính trị, xã hội, văn hóa, v.v… của tôi. Tôi có thể
sai, dĩ nhiên. Cũng giống như mỗi người trong chúng ta đều có thể sai, có thể
đúng. Ngay cả sự lên tiếng vào ngày 2 tháng 9 năm 2020 của 81 nhà khoa học và
trí thức Mỹ đoạt giải Nobel trong đó có đề nghị “những lãnh tụ chính trị nên
tôn trọng các giá trị của khoa học khi làm chính sách”, cũng có thể sai. Cũng
giống như chuyện tạp chí khoa học The Scientific American đã mới đây phá vỡ một
truyền thống đã giữ suốt 175 năm để lên tiếng ủng hộ một ứng cử viên nào đó, là
một sai lầm. Riêng tôi, nếu sai, tôi có thể buồn, có thể tự điều chỉnh mình để có
những quyết định đúng trong tương lai. Nhưng chắc là không có chuyện ân hận suốt
đời. Trừ phi, sau đó, tôi nhận ra rằng cái quyết định sai lầm của mình chỉ vì
mình đã dựa trên sự thiếu hiểu biết, dựa trên sự tin tưởng mù quáng vào người
khác, hay, dựa trên những định kiến, dựa trên những cái không hay vốn tiềm ẩn
trong chính con người mình. Dầu sao, trong bất cứ hoàn cảnh nào, điều tốt nhất
là không tiếp tục nuôi dưỡng sân hận, cho chính mình hay cho người khác, chỉ vì
kết quả không như ý từ một cuộc bầu cử.
Trong
cái không khí rất không bình thường của cuộc bầu cử này, cuối cùng rồi tôi phải
tự đi tìm cho mình và người thân của mình những cái phao cho những niềm tin tốt
đẹp vào tương lai. Tôi nghĩ đến cái cách kết thúc cuộc nội chiến ở Hoa Kỳ cách
đây 155 năm. Tôi cũng nghĩ đến một vài cuộc tranh biện chính trị mà tôi đang
theo dõi hàng tuần trên truyền hình Mỹ.
Nội
chiến Nam Bắc trong thế kỷ 19 dưới thời Tổng Thống Abraham Lincoln là một thảm
kịch của nước Mỹ. Tuy nhiên, cách kết thúc của nó, nói đúng ra, cách ứng xử giữa
vị chỉ huy phe thắng trận (tướng Ulysses Grant) và vị chỉ huy phe bại trận (tướng
Robert Lee) đã giúp nước Mỹ xây dựng lại nhanh chóng từ những chia rẽ, đổ vỡ
kinh hoàng trong nội chiến. Thắng hay bại, Grant và Lee có những nhân cách lớn.
Nội chiến Việt Nam là một thảm kịch. Bi đát hơn nữa là vì nó không được kết
thúc như nội chiến Mỹ. Lãnh tụ chính trị và quân sự của hai phe Việt Nam có thể
giỏi hay dở, khôn hay dại nhưng không hề có nhân cách lớn.
Về
nội tình nước Mỹ hiện nay và đặc biệt khi theo dõi những tranh luận chính trị
giữa hai phe trong cuộc bầu cử, khó ai lạc quan về những gì sẽ đến. Tuy nhiên,
vẫn còn nhiều hy vọng. Tôi thường theo dõi cuộc tranh luận trên truyền hình giữa
Jennifer Granholm và Scott Jennings. Jennifer Granholm, thuộc đảng Dân Chủ, tốt
nghiệp cử nhân ở Berkeley và tốt nghiệp luật ở Harvard, là người đàn bà đầu
tiên đắc cử Thống Đốc Michigan (2003-2011). Scott Jennings, thuộc đảng Cộng
Hòa, tốt nghiệp cử nhân ở University of Louisville, thường trú Học Viện Chính
Trị của Đại học Harvard (2018), Phụ Tá Đặc Biệt (2005-2006) của Tổng Thống
George Bush. Trong những tranh luận chính trị, cả hai đều bênh vực quyết liệt
các chính sách hay nhân vật chính trị của đảng mình, nhưng luôn giữ một cung
cách rất trí thức, rất hòa nhã với nhau. Không thấy họ đem những sự kiện không
có thật vào tranh luận. Cũng không thấy họ dùng những phương thức hạ cấp để thủ
thắng. Nếu bị thuyết phục, họ mỉm cười, hoặc im lặng, hoặc gật đầu. Tôi tin rằng,
nước Mỹ sẽ qua được những vấn nạn của họ nhờ những con người như vậy.
Trở
lại chuyện cộng đồng chúng ta, tôi chỉ có một đề nghị:
Hãy
đi bầu.
Bầu
theo lương tri.
Chấp
nhận kết quả bầu cử.
Xem
kết quả như cách kết thúc hoàn toàn một cuộc chiến.
TRƯƠNG
VŨ
Maryland, tháng 10
năm 2020