Wednesday, June 5, 2013

tạp bút lưu na


LỤC ĐỤC

                                           Photo: Lưu Na
  
                                            
 

                                      Photo: Lưu Na

 


                                           Photo: Lưu Na


Năm nào tôi cũng lăn quay lăn xả đi tìm hoa tím, bấm lia lịa và xóa liền tay sau khi đã soi hình lên computer. Bên tai tôi luôn có tiếng lẩm bẩm “khùng,”sau gáy tôi luôn có cái lắc đầu chịu đựng. Năm nay, tôi còn đi xa hơn, tuyên bố sẽ đi biểu tình lúc Tập Cận Bình qua Palm Spring gặp Tổng Thống Obama. Em rể nheo mắt, để? Chụp hình. Thì ) được cái gì và rảnh héng. Nghe ra cái kết luận không nói: rảnh việc đi vác ngà voi cho rách chuyện.
Nhưng nói sao được cái mê đắm lúc cầm máy hình. Cái gì cũng đẹp và cái gì cũng đáng ghi nhận.
Đi chụp hình hoa tím, những sáng còn lạnh thì màu tím sao buồn thê thiết, thân cây đen thẫm vì còn ướt sương và những chiếc lá cánh hoa êm mướt như nhung. Lúc đó hồn mình đông lại trong cái tím lặng. Vào buổi trưa, màu tím ngả qua sắc tím (!) ấm áp, không còn xanh lạnh, bây giờ hồn mới tả tơi vì những cánh hoa rơi. Hoa tím không rụng cái uỵch một lượt mà rụng từng cái, lớt phớt nhẹ nhàng và liên miên không dứt. Đứng dưới trời hoa tím, mỗi cái hoa rơi xuống chạm vai áo chạm lòng đường là mỗi rách nát trong lòng tan ra nhưgiấy vụn vất vào không trung. Mỗi cánh hoa be bé rơi dưới cội xương già mới gợi bao mối u hoài. Tôi chụp mãi chụp hoài, không bao giờ ghi lạiđược cái tím ngát của không gian, cái mang mang của một mảnh hồn te tua trong gió nhẹ.
Rồi những đêm 9, 10 giờ phải một mình lái lên dốc đồi nghiêng (địch không chịu theo phò !!!). Cũng phải mất vài ba lần lỡ hẹn cùng trăng, rồi mới đến một hôm vồ được nó thì trời đen như mực, pitch black, làm ăn gì được? Flash thì chưa biết có ra gì (nghĩa là hẹn thêm vài lần như vầy nữa), còn bây giờ thì chỉ có nín thở mà bấm mỏi cả tay. Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu. Từnơi bóng đêm đặc quánh với muôn ánh đèn lẻ lập lòe, cách qua một lớp bụi khói của phố phường Los Angeles, trăng mới đột ngột nhô lên ­_ gần đầy vẹn một khuôn. Cái màu đỏ quạch phai đi trong tích tắc, thành vàng úa rồi 5, 7 phút sau đã tươi thắm “ánh trăng vàng.” Trong những phút đó, tôi lại nín thở lại lăn quay lăn xả mà vồ cái mảnh mịt mờ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hò reo,
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Duyệt lại, mình chả chụp được gì nhiều so với những buổi vất vả người lên ngựa kẻ theo phò… Những sáng dậy từ 6 giờ, sửa soạn đến cho kịp lúc đường vắng vì cha mẹ đã đưa con đi học cả thì mắc chiếc xe quét đường trong tầm nhìn. Khi nó đi rồi thì xe của các bà mẹ tấp nập đổvề. Mất một ngày. Lúc tìm được ngày trống thì hoa tàn. Lúc tìm được đúng chỗ trăng xuất hiện thì giờgiấc oái oăm, được ngày giờ thuận tiện thì lại mắc một công chuyện gì đó không về được dốc đồi nghiêng. Cứ như vậy năm tháng qua đi, tay nghề lục đục của tôi không thêm được chút gì mà còn e hao hớt, nhưng thật với lòng tôi vẫn không bỏ được cái tật ước ao ghi lại mọi điều. Ghi lại một cách lật đật hốt hoảng, thiếu kỹthuật kém nghệ thuật, nhiều lúc nghe ra, những bức hình ấy chỉ là tiếng vọng của một nỗi cô đơn, mong hòa nhập với một cái gì với một điều gì với trời đất mịt mù. Và lục đục mãi hoài, biết có bao giờ tìm được mối cảm thông trong thinh lặng.

Lưu Na
06/02/2013

No comments:

Post a Comment