Lưu Na
Mây thức giấc vì tiếng chim. Chả biết mấy giờ, nhưng chắc còn sớm vì ánh sáng tràn ngập phòng mà không chói mắt, và cái êm ả của bầu không khí như lâng lâng chứ không trì nặng tựa lúc chiều buông. Không gian dường trong rỗng quanh Mây, không có cành lá cọ quẹt mà tưởng như nghe được tiếng gió nhẹ thổi qua, chưa ra cửa Mây đã nghĩ rằng trời quang đãng ấm mát. Con chim nhẩn nha kêu cu cu cu..u u, chỉ ba tiếng mỗi lần. Mây nhớ có ai đó bảo nó có thể kêu 4 tiếng, và đó là tiếng gọi mái gọi bồ… hay là tiếng xác nhận chủ quyền lãnh thổ (!!!) thì Mây đã quên ngay lúc ấy. Cu cu cu..u..u, tiếng kêu bình thản đều đều một note nhạc chứ không trầm bổng thành điệu như những tiếng chim khác. Lạ sao Mây thấy êm ả trong lòng với cái nhàn nhạt không xúc cảm ấy. Đây có phải là điều mà bác sĩ nhắm tới khi đề nghị Mây lên ở chốn khoảng khoát vắng im này?
Mây chợt nhận
ra đêm qua đã ngủ được dễ dàng và thẳng một giấc không thức dậy nửa chừng, cái
tật lâu dài đã đóng thêm phần vào sự suy nhược không rõ nguyên do. Đêm hằng đêm
Mây chờ giấc ngủ bằng một quyển sách, rồi khi mắt muốn sụp xuống thì Mây vẫn
ráng đọc tiếp cho hết chương, như tiếc nuối phút sống còn. Ngủ được vài tiếng
Mây lại giật mình thức giấc rồi thao thức với bóng đen. Mây thèm ngủ, nhưng Mây
cũng tiếc đêm, như thể khép mắt thì sẽ đi vào cõi chết. Mây thích ngủ ngày như
thể ngủ ngày thì quên được niềm đau nhân thế, và đêm vắng là chốn trú ẩn an
toàn của sự sống. Mây sợ chết mà cũng “không muốn sống,” có thể nào như vậy
không? Ngó những lọ thuốc nơi đầu giường, Mây quay mặt và bước xuống, ra phòng
ngoài. Những lọ thuốc đó không biết có chữa được gì không nhưng nó khẳng định
cái bất an nơi Mây.
Hôm nay
weekend, lối xóm như tưng bừng hơn một chút. Người dưới phố cũng lên thăm nhau.
Nhà bên phải, bà Maddy đã ra vườn sau ngồi dưới cội cam xum xuê hút thuốc, mùi
khói thuốc nhè nhẹ phất vào mũi khi Mây đi vòng vòng mở cửa sổ trong nhà. Hàng
xóm bên trái sát vách _ “Tả quân” _ đã bắt đầu có bạn hiền ghé thăm. Ông Thẩm
phán xéo góc trước mặt hình như đi vắng, thấy cửa sổ buông màn. Mây vào pha cà
phê, đẩy cửa sổ kéo tấm màn dầy ra hai bên, chỉ chừa lại tấm voan trắng lay
phất phơ mỗi khi có gió nhẹ. Ra đa của Mây đó !!!
Nhiều ngày
nằm bịnh, những tấm màn voan trắng mỏng như nhìn dùm Mây ra cuộc sống bên ngoài
và nói cùng Mây những lời thầm thì an ủi. Nếu Mây tỉnh giấc vào lúc sáng sẽ
thấy cái màn trắng tinh khôi đứng nhẹ lay và như có lớp bụi trong lắng đọng
trong không gian bao bọc nó. Mây tưởng nghe được bướm vỗ cánh đuổi nhau trên
những đóa hoa, tiếng ong vo ve dzì dzì ở bụi hồng nơi sân trước. Vào buổi trưa
thì cái bóng đổ trên tấm màn sẽ nói cho Mây biết Mây đang được trú mát khỏi ánh
vàng gay gắt đang ập xuống triền đồi. Nhưng một hôm Mây thức lúc trời tim tím,
không biết là rạng đông hay hoàng hôn thì chính cái màu trắng lạnh im biếc chút
ánh xanh tím ấy cho Mây biết ngày đã hết. Những ngày ấy, lúc tỉnh lúc mơ trong
mồ hôi râm rấp của cơn sốt trong cái ngầy ngật của thuốc, Mây nhìn tấm màn để
biết thời tiết gió mưa ấm lạnh, giờ giấc sáng trưa. Bây giờ khá hơn thì nó
thành lá mộc cho Mây rình hàng xóm!
Đây một ông bạn thắm thiết của Tả đại ca, ít ghé nhưng
chắc thân, thấy chủ nhà dẫn ra sân sau chứ không đàn đúm nơi sân trước. Khác
với chủ nhà _ cao lớn và lúc nào cũng cười cười, ông này chỉ thấp nhỏ và mặt ít
thấy vui. Đại ca hàng xóm dù lúc đi đứng hay ngồi luôn hơi ngửa người ra sau,
thái độ cười cợt, chút hời hợt như bàn tay xòe sẵn sàng phẩy đi những chuyện vớ
vấn. Ông bạn này thì ngược lại, anh ta chắc như một cái nắm tay, lúc nào cũng
như hơi chúi ra phía trước, như sẵn sàng trả đũa bất cứ ai bằng một cái thoi.
Có nhạc sư nói người lớn thì tiếng lớn, e không đúng với bạn hiền đây. Khi anh
cất tiếng, giọng rõ và trong nhưng vang ấm áp, trong khi ông chủ nhà giọng
trầm, cũng ấm nhưng hơi ồm ồm thuốc lào. Anh hút pipe chứ không phì phèo thuốc
lá như chủ nhà. Nhìn hai người Mây không hiểu họ thân nhau vì lẽ gì. Hai người
ngồi ở sân sau im lặng nhả khói, dường như ngắm trời mây nhưng thực ra ông nào
cũng hơi nhìn xuống đất. Lâu lâu nghe được một tiếng gì đó, như thể nói cho có
âm thanh để ma đừng bắt. Mây áng chừng họ không có chuyện gì nói với nhau nhưng
thích ngồi cạnh nhau để những sợi khói mỏng manh buộc tình bạn bền chắc lại.
Cái tình hữu nghị lặng im ấy bị xé rách. Lần
lượt thêm ba ông ghé vào. Tả đại ca ra mở cửa gọi với vào trong đâu đó một câu
Ngọc ơi, cô nấu dùm tôi ấm nước. Không phải cô ở đâu. Mấy tháng trước Mây ngỡ
vậy, sau vỡ ra chính là Tả phu nhân. Buồn cười, đại ca này hơn Mây 10 tuổi chứ
mấy, mà xưng hô như Ba của Mây hằng gọi Má: cô với tôi. Tại sao Ba gọi Má là cô
mà không kêu em? Má vẫn gọi Ba là anh đó thôi? Tới khi nhắm mắt Ba vẫn không
giải thích cho Mây.
Bây giờ 5
người đứng quanh nhau trên thềm gỗ trước cửa. Trong vài giây họ định xong chỗ
ngồi thích hợp với vóc người. Từ Hải đầu đinh và nhà thơ tràng giang đại hải
ngự ở 2 ghế xô pha mây lót nệm. Chủ nhà và bạn hiền ngồi ở xích đu. Ông khách
từ miền Bắc xuống cao nhất, ngồi lan can dựa cột; ông đội kết vàng áo mơ mi
quần khaki oxford, một thứ ăn mặc tươm tất ngầm. Cái băng ghế gỗ lúc khác để
ngồi, bây giờ làm bàn.
Ông nhà thơ e
hèm hỏi thăm sức khỏe hết nửa giờ; Từ Hải đầu đinh _ gọi vậy vì tay này vai năm
thước rộng lưng mười lăm thước cao, tóc cúp sát, mày rậm mắt lồi tiếng nói rổn
rảng _ cũng lễ độ thân mật vấn an. Mọi người như ân cần quan tâm mà cái người
được vấn an lại cứ cười cợt vẩn vơ như thể người ta hỏi ai chứ chẳng phải nói
với mình. Và bạn hiền thì vẫn lừ lừ như cá vàng trong chậu. Mây vểnh tai nghe
xem họ có gì để nói với nhau ở buổi sáng gặp mặt này. Từ Hải làm nhà báo, rủ
chủ nhà hình như cũng chủ nguyệt san gì đó tới ăn Tết ở tòa báo. Bạn hiền đẩy
đưa, ông đi đi, hôm đó tôi còn phải thu xếp chút việc. Ông kết vàng cũng phán
với chủ nhà: mày đi đi, tao vòng vòng “trả nợ” rồi sẽ ra sau, chấm câu, thằng
này lười chết mẹ !!!. “Để coi,” chủ nhà vắn gọn, hấp háy ngó bạn, “mày uống cái
gì đó?” Nước loo ọc, cũng nheo mắt nhưng mặt lạnh như tiền. Nhà thơ, đứng ngoài
những cọ quẹt cà khịa, long trọng giới thiệu bài mới viết dài 15 trang trên báo
nhà. Thì tràng giang đại hải mà, nhiều chữ quá không viết để làm gì. Quay sang
bạn hiền kèo nài phân bua _ ông nói tôi biết, tôi có làm gì ông buồn không mà
hôm nọ thấy ông có vẻ quạu, hồi nãy gặp nhau ngoài phố ông cũng làm như xa lạ.
Bạn hiền vắn tắt, chắc lúc đó tôi lu bu đó thôi. Tả quân và bạn hiền chỉ khẽ
liếc mắt nhìn nhau. Mây ngắm họ bao nhiêu lần để thấy cái cười không nhếch mép
hở răng của họ.
Một chiếc xe
vào ngõ, quanh theo đường vòng rồi dừng lại xéo góc bên kia. A ha, con gái chở
Thẩm phán về, thả bố xuống rồi đi luôn. Nhưng ông chưa vào nhà, bước thẳng qua
bên Mây đứng trước hiên gọi với vào trong: Mây qua uống trà ăn bánh. Mây không
ngờ ông bước tới nên không lùi kịp, đành vâng dạ. Không qua có mà yên. Mây
khoác áo xỏ dép lụi đụi theo sau.
Bà mở cửa đón
ông vào, cười tươi khi thấy Mây đứng sau lưng. Ông tháo giầy quay vào thay ngay
bộ đồ mát rồi mới trở ra tiếp Mây. Bánh này là của ông v.v… trước làm v.v…, để
yên tôi nói hết cho mà nghe, bla bla bla…. Rồi ông kể lể chuyện ra mắt sách hôm
trước. Cực khổ lắm chứ Mây tưởng dễ à. Nào là lấy sách ở nhà in về, rồi phải
book chỗ ra mắt ba chăm dưởi không bớt một cắc, anh keyboard nể mặt người quen
chỉ lấy chăm dưởi. Chú phải tự pha trà sắp mấy hộp bánh sẵn. Tại sao? Giời ạ,
thì ra mắt sách cũng có chút trà bánh đãi quan khách chứ. Đây này, danh sách
khách mời, 9 giám khảo, 15 nhà văn, 8 nhà thơ vân vân… tất cả là ba trang. Lần
này tên nào không đến thì gạch hẳn, khỏi có mời lần tới. Ở đây chứ trước ở Việt
Nam có mà dám không đến. Mà nếu ai cũng va ca xông với lại bớt đây thì nhà văn
nó sống bằng gì. Mây im thít chúi đầu vào computer trốn cái tội đi birthday
party không dự buổi ra mắt sách đó. Ông thẩm phán ngưng nói, cằn nhằn, lúc nào
thấy Mây đều thấy ôm máy. Cười, biết sao giờ. Mây ra cửa sổ nhìn xuống triền
đồi. Mé bên nhà ông cỏ xanh hơn bên dốc nhà Mây và có nhiều cây cao. Ông ngồi
vào máy lôi ra mớ hình bè bạn ngày cũ mới gửi cho. Đây cô họa sĩ bên Pháp, nọ
cô nhà thơ ngoài Bắc vào. Chỗ này là gặp nhau ở cà phê, đó là quán nhạc của ai
đó miền cao. Mây im nhìn những bức hình, không cần hỏi cũng biết không bao giờ
có mặt bà, người vợ mà ông hằng yêu dấu ngợi khen. Tóc. Tóc. Có ai đó gọi chat.
Lạch cạch lách cách lắc cắc. Ông gõ như mưa. Bà ngồi im như tượng, ngó ra cửa
sổ nét mặt thản nhiên. Sao Mây thấy đau buốt trong lòng. Ông đã thôi chat, ra
ghế dựa ngồi ngó mông vạt nắng. Chép miệng, đời quá buồn. (Thì gõ cho ai đó cho
hết buồn). Đứng lên, Mây lật đật ra về e mình chết chìm trong biển đắng.
Mây vào nhà
đóng cửa trước kéo kín màn. Xuống bếp ngó sang cửa sổ nhà Tả quân. Mây thích
đứng chỗ này nhất, nơi cửa sổ bếp của Mây ngó sang cửa sổ bàn ăn bên ấy theo
góc vuông. Mây nhớ căn nhà ở hẻm Vạn Hạnh. Dẫy nhà Mây ở nhà nào cũng bắc ra
sông đen ngòm. Bếp nhà Mây cũng vuông góc với bếp nhà cu Sen. Hồi đó mỗi lần
rửa chén Mây đều ngó thấy cu Sen đứng chống nạnh ngó mấy con heo, dù không thấy
nhưng Mây biết chuồng heo nằm ngay xế bên cửa sổ chỗ cu Sen đang đứng. Nó
thường đứng chống nạnh vô tư, nhưng sau vài phút thì cũng quay sang bắt gặp Mây
đang ngó. Trực giác hay cái gì có thánh mới biết. Thôi cứ thà chỉ ngó nhau qua
cửa sổ còn hơn…
“Tụ hiền
trang” đã rã đám, chỉ còn đại ca chủ nhà ngồi im vơ vẩn nơi bàn ăn. Trời xế
chiều, nắng hắt xiên lên những cái hoa cỏ may tròn tròn làm chúng ánh lên như tơ
trước ánh sáng. Hoa dại vàng, cam, cũng sáng lên với những tiếng chim ríu rít.
Một lát khi ánh mặt trời tắt chúng cũng sẽ xếp cánh lại ngủ. Người khách cuối
của tụ hiền trang là nhạc sĩ anh gầy như que củi phơi áo dưới tàn Đông. Bộ
xương khô ấy ghé vào, tiếng hơi Quảng hơi Trung, môi dầy khô _ sao, nhậu? Gật
đầu, khoác áo đi ngay. Mây quay nhìn xuống dốc đồi.
Bà Maddy chắc
đang ăn bữa chiều, lúc nẫy Mây thấy xe đỗ trước cửa và người đưa thức ăn trong
bao giấy nâu bấm chuông nhà bà. Bà Maddy còn được bao lâu? Mây lại bắt đầu hâm
hấp sốt. Vào giường Mây nghĩ, có lẽ đã tới lúc phải làm bucket list.*
Lưu Na
02/17/2013
*Bucket list :
Bản danh sách liệt kê những điều cần làm, muốn làm của một người trước khi nhắm
mắt lìa trần.
No comments:
Post a Comment