Tí
Ngô
Portrait of a man.
Modigliani
Hàng
năm cuối xuân đầu hè các nông trại đất quê tưng bừng hoạt động.
Đây
là mùa trồng cấy hoa trái (berries, dâu, framboise...) kéo dài tới cuối thu mới
xong.
Nhân
lực cần nên các nông trại nhận người vô ào ạt, phần lớn đây là những công nhân
tài tử, là đám học sanh sanh viên từ các xứ khác, vừa du lịch hè vừa đi làm kiếm
tiền trang trải chi phí.
Đã
có hẳn những dịch vụ thu nhận công nhân kiểu này, mở ra khắp nơi trong khuôn
viên các đại học âu mỹ và mỷ châu la tinh. Nhơn công ngoại quốc sang làm việc
phải đóng thuế và mua bảo hiểm y tế. Bảo hiểm y tế do cơ quan trung gian phụ
trách. Ăn ở trong thời gian làm việc do đám chủ nông trại lo. Cuối ngày, cuối
tuần được xe nông trại chở ra thả ngoài phố ngoạn cảnh.
Năm
đó Hô-zé (José) tham dự lần đầu tiên - the very 1st và cũng là the very last -
Em
trai nó mỗi năm mỗi đi, đi hoài thành quen thuộc. Rồi rủ thằng anh đi cùng, mùa
xuân năm 2020. José học Ph.D đang sửa soạn trình thesis, mới lập gia đình được
1 năm và vợ nó đang có bầu. Dự tính của José là đi một lần cho biết, vừa kiếm
tiền, vừa du lịch, về sẽ trình thesis vào mùa thu, rồi đi làm - cả làm việc lẫn
làm bố - Nhưng... toan tính không thành khi cô Vi 19 tuổi thình lình xuất hiện.
Tất
cả, dà tất cả, những nông dân tài tử nọ, có lẽ do ăn chung ở chung tại farm,
nên... đã lây nhau suốt lượt. Đứa còn khoẻ ra đồng, đứa hổng khoẻ nằm bẹp ở
nhà, một căn nhà tiền chế to đùng, y chang những barack ở trại lính. Và cả hai
anh em Jose đã lọt vô nhóm bịnh này.Thuốc men hổng có chi ngoài mấy viên
tylenol giải cảm.
Mùa
xuân năm 2020 ấy, những hiểu biết về covid còn mù mờ, thuốc chủng chưa có, nhơn
loại loài người đã chết như rạ (ngoài đất trung cộng, hổng nghe nói có tử
vong).
Jose
vào suy hô hấp, được ambulance chở thẳng ra bịnh viện vùng, rồi chuyển tới
covid unit của tui.
Jose
ngó trí thức (thì nó trí thức thiệt) hiền lành, nói năng từ tốn đàng hoàng đâu
ra đó.
Nó
kể chuyện học hành, về gia cảnh, về những tính toán tương lai, nghe thấy thương
luôn.
Nó
hỏi "bác nô thấy tình trạng cháu ra sao". Tui nói cháu an tâm tịnh dưỡng,
có bác đây đừng lo lắng chi. Nhưng... em covi đá cá lăn dưa 19 tuổi nọ, đâu dễ
lường. Trị liệu khi ấy chỉ là trị triệu chứng, nhứt là triệu chứng hô hấp. Đã
không thể, chưa thể lường được những biến chứng tim mạch não bộ và nội tạng.
Rồi
Jose vào suy tim mạch, buộc lòng tui phải chuyển nó qua viện tim mạch.
Hồi
báo tin, cả hai bác cháu cùng rướm nước mắt. Cháu rướm vì xa bác, bác rướm
vì... không đoán được sẽ xảy ra chi cho trái tim non nớt bịnh tật nọ.
Jose
biểu "thế cháu không ở lại đây được à". Tui nói không, qua bên kia mới
có đủ phương tiện theo dõi trị liệu chớ - cháu đừng lo, khi nào rảnh bác sẽ qua
thăm -
Nhưng
khi ấy chuyện đi thăm là chuyện không tưởng, absolute isolation, chưa kể là
công việc nhiều tới không còn làm chi khác được nữa (tui vô toilet và thường
khi ngủ ngồi luôn trong trỏng - hổng rảnh để mơ tưởng việc đứng nữa cà)
Một
bữa em social worker bên viện tim mạch phôn qua, nói bác Nô ơi, Jose muốn gặp
bác, nhứt định phải gặp bác trước khi về nhà (before going home). Tui nghe vậy,
hiểu vậy và yên trí vậy. Mà bữa đó thiệt là hổng rảnh. Qua bữa sau, em social
worker bên đây mới chở qua bển thăm thằng cháu.
Hồi
tới ICU chỗ nó nằm thì giường trống, tấm ảnh chụp hai bác cháu bên này vẫn còn ở
tablet đầu giường. Phòng nó đang chờ lau chùi quét dọn để đưa bịnh khác vào.
Xác nó đã bỏ vô túi nylon và đưa xuống nhà xác. José chết có một mình ! Em nó
còn nằm bẹp ở farm chưa đứng lên được.
Tui
cũng tính xuống nhà xác ngó mặt nó lần cuối cùng, nhưng rồi được dạy rằng...
nhà xác chật chỗ rồi, viện tim mạch đã phải thuê một xe vận tải chở đồ đông lạnh
để giữ xác, thành ra... biết ai vào với ai mà kiếm mà tìm !
Rồi
thì... cái giường, chỗ nằm của Jose trong covid unit của tui được di chuyển,
mang sang chỗ khác (để bác nô qua lợi tránh nỗi thương tâm).
Tui
vẫn còn liên lạc với vợ con Jose sau đó.
Nghe
nó sanh con trai, đặt tên Gabriel theo đúng lời Jose dặn dò.
Thằng
nhỏ nay đã hơn 3 tuổi, mặt mũi giống cha như đúc (hay tui tưởng tượng hổng chừng).
Nửa
năm nay hổng nghe tin tức mẹ con nó nữa. Con nhỏ học xong Ph.D ra trường và vừa
tái hôn với một đồng nghiệp cùng sở.
Tui
vẫn đi chung với mỗi bịnh nhơn một đỗi đường.
Nhưng...
đoạn đường đi chung với José tuy quá ngắn mà gồ ghề khúc khuỷu, thành chừ...
hai chân vẫn còn đau!
I
miss you, Hô-zé
TN
No comments:
Post a Comment