Ngô Nguyên Dũng
tôi như hạt cát
giữa hoang vu sa mạc,
đêm ngày trông ngóng
đoàn lái buôn và bầy lạc đà ghé qua.
và đợi mưa! mưa! mưa!
dẫu chỉ là những nhạt nhòa
trên trang chữ Somerset Maugham,
rồi chết cũng đành. như-thuở-nào
de Saint-Exupéry đã âm thầm
chắp cánh cùng chuyến bay đêm
về biển cát
lần sau cùng. có lẽ nơi ấy,
ông đã gặp gỡ le petit prince
trên một tinh cầu
rất lẻ loi, nhưng mãi rực sáng
cùng đêm. rã rời
những mảnh vỡ Sahara.
nghe như ai đó trì tụng thời kinh bát nhã.
chung quanh tôi chỉ có
cát, cát và cát. như-thuở-nào
trong tận cùng lạnh lẽo
tôi mở đọc the english patient
chập chờn ánh lửa Michael Ondaatje.
đừng ai hỏi, tại sao nhân vật nữ qua đời
trong hang đá hiu quạnh?
khi chàng tất tả trở lại,
ngọn đèn soi tắt ngúm từ bao giờ.
quyển sổ tay, cây viết nằm chơ vơ.
vệt mực run rẩy trên trang giấy
về vô tận.
giữa khuya, gió dậy căm phẫn.
như-thuở-nào cát bật thức.
những hình người lúp xúp
vây quanh tôi, như những bóng ma khoác áo thụng,
trùm khăn chắn gió,
khẩu trang ngang miệng,
lấp lánh hai tròng mắt ả rập và đôi chân mày
bí ẩn coran. bầy lạc đà
và đoàn lữ hành ghé lại khi nào,
tôi chẳng biết.
khi cát cất lời từ biệt.
đêm bật khóc. không! không phải!
mà chỉ là những giọt mưa
bất chợt rơi lã chã
và lặng lẽ. như-thuở-nào
đôi cánh vol de nuit đã rớt xuống,
rớt xuống sa mạc đêm xanh xao.
như cái chết cực kỳ phi lý của gã lái buôn
không tìm thấy ốc đảo,
trong buồn vui
của hạt cát tôi
luân hồi samsara.
thì ra tất cả
vẫn-như-thuở-nào
chỉ là những fata morgana
một kiếp người.
NND
(07.2021)
Sa mạc.
Nguồn ảnh từ tin mạng.
tôi như hạt cát
giữa hoang vu sa mạc,
đêm ngày trông ngóng
đoàn lái buôn và bầy lạc đà ghé qua.
và đợi mưa! mưa! mưa!
dẫu chỉ là những nhạt nhòa
trên trang chữ Somerset Maugham,
rồi chết cũng đành. như-thuở-nào
de Saint-Exupéry đã âm thầm
chắp cánh cùng chuyến bay đêm
về biển cát
lần sau cùng. có lẽ nơi ấy,
ông đã gặp gỡ le petit prince
trên một tinh cầu
rất lẻ loi, nhưng mãi rực sáng
cùng đêm. rã rời
những mảnh vỡ Sahara.
nghe như ai đó trì tụng thời kinh bát nhã.
chung quanh tôi chỉ có
cát, cát và cát. như-thuở-nào
trong tận cùng lạnh lẽo
tôi mở đọc the english patient
chập chờn ánh lửa Michael Ondaatje.
đừng ai hỏi, tại sao nhân vật nữ qua đời
trong hang đá hiu quạnh?
khi chàng tất tả trở lại,
ngọn đèn soi tắt ngúm từ bao giờ.
quyển sổ tay, cây viết nằm chơ vơ.
vệt mực run rẩy trên trang giấy
về vô tận.
giữa khuya, gió dậy căm phẫn.
như-thuở-nào cát bật thức.
những hình người lúp xúp
vây quanh tôi, như những bóng ma khoác áo thụng,
trùm khăn chắn gió,
khẩu trang ngang miệng,
lấp lánh hai tròng mắt ả rập và đôi chân mày
bí ẩn coran. bầy lạc đà
và đoàn lữ hành ghé lại khi nào,
tôi chẳng biết.
khi cát cất lời từ biệt.
đêm bật khóc. không! không phải!
mà chỉ là những giọt mưa
bất chợt rơi lã chã
và lặng lẽ. như-thuở-nào
đôi cánh vol de nuit đã rớt xuống,
rớt xuống sa mạc đêm xanh xao.
như cái chết cực kỳ phi lý của gã lái buôn
không tìm thấy ốc đảo,
trong buồn vui
của hạt cát tôi
luân hồi samsara.
thì ra tất cả
vẫn-như-thuở-nào
chỉ là những fata morgana
một kiếp người.
NND
(07.2021)
No comments:
Post a Comment