Saturday, September 13, 2014

THÂN TRONG MINH & ĐỖ HỒNG NGỌC. ĐINH CƯỜNG



đỗ hồng ngọc
 






Ghi chú: Lữ Kiều – Thân Trọng Minh là một bác sĩ nhưng trước hết là một nhà văn, một họa sĩ, một người viết kịch… từ những ngày còn rất trẻ. Chúng tôi học cùng trường cùng lớp ở đại học y khoa Saigon, rồi cùng làm báo, viết lách, vẽ vời… từ ngày xa xưa đó. Vài hôm trước, từ Nha Trang, anh gọi về kêu tôi phác cho anh vài bức… chân dung để chèn vào tập thơ sắp in nay mai cho vui, tôi nguệch ngoặc liền mấy nét. Vẽ Thân Trọng Minh quả là không dễ. Hắn có cái đẹp trai đáng chán, không góc cạnh, không xù xì, râu ria… như Phạm Văn Hạng hay Khuất Đẩu… May thay, hơn nửa thế kỷ là bè bạn, tôi biết rõ cái tánh khinh bạc, hào hoa, trầm tư, bẽn lẽn, nhiệt thành… của chàng! Ai ngờ chàng kêu được lắm, được lắm! Đinh Cường, người bạn chung của chúng tôi bên kia nửa vòng trái đất xem bỗng nhớ thuở Couvent, Domaine, thuở như cánh vạc bay, như rừng quỳ vàng dại… đã viết mấy dòng này gởi về.
Thôi thì, chia sẻ giữa chốn thân quen!
Đỗ Hồng Ngọc.


đinh cường



Đinh Cường & Thân Trọng Minh

Rosée
Gởi Thân Trọng Minh,
Những hạt sương mai còn đọng trước mấy bậc thềm nhà.
mấy bậc thềm nhà hoang vắng miền Great Falls. nơi Minh
và tôi ngồi từ ngày khu nhà cao tầng World Trade Center
bị quân khủng bố al – Qaeda đánh phá. Minh và Hằng kẹt
máy bay phải ở lại. mới đó mà đã mười ba năm…


Thời gian như ngút ngàn, và những hạt sương vẫn mãi mỗi
đêm còn rơi để sớm mai đọng trên mấy bậc thềm đá cũ
Rosée. Rosée. tiếng gọi thì thầm từ thuở xa khuất nào chưa
mất dấu. với mái tóc đen xõa trên hai bờ vai thon, đôi mắt
tròn đen. người con gái sống trong nhung lụa. cha là một vị
tướng có đồn điền bạt ngàn cà phê trên Ban Mê Thuột, bây giờ
vẫn còn những thân nhân ở đó .
Và tôi vẽ chân dung Rosée đẹp hơn bao giờ. Rosée còn giữ.
Để nhớ thời 16 tuổi với mối tình đầu cùng anh chàng mê
văn chương sau này là bác sĩ chuyên về tim mạch rất giỏi
cùng với hai người bạn bác sĩ khác Đỗ Hồng Ngọc về nhi đồng,
về y tế cộng đồng. Trương Thìn nghiên cứu đông y châm cứu
lừng danh. nay Thìn đã mất. còn hai người bạn tài hoa kia.
viết và vẽ. và Phật pháp đều thâm sâu. tôi ngả mũ chào…
Nhìn hai phác họa mấy nét Thân Trọng Minh của Đỗ Hồng Ngọc
mới gởi và đọc bài Minh viết về một thời Ý Thức trên blog
Phạm Cao Hoàng mà sao nhớ đến Rosée. chắc tôi sẽ phone thăm
vì cùng ở một nơi mà ít gặp và sẽ cho xem mấy nét Ngọc vẽ
anh chàng ngậm điếu thuốc, mái tóc lưa thưa, khuôn mặt thì
vẫn đắm say. cám ơn Đỗ Hồng Ngọc cám ơn Thân Trọng Minh
đã còn giữ mãi trong nhau một tình bạn đẹp từ bao nhiêu năm nay.
Virginia, Aug 26, 2014


Bài Rosée 2
Trước khi đi làm chị Nguyệt Mai nhắn
anh có hứng viết mấy hàng về hai phác
thảo chân dung Thân Trọng Minh anh
Đỗ Hồng Ngọc mới gởi. tôi đi bộ qua
Starbucks kêu ly cà phê, cái croissant
(nhớ Nguyễn Quang Chơn cũng ngồi
Starbucks ở Phú Mỹ Hưng, cũng thích
vẽ phác thảo chân dung bạn bè, khi có
chút rượu thì sắc nét hơn)


Trở lại hai chân dung Thân Trọng Minh
Đỗ Hồng Ngọc vẽ. cái thứ nhất lim dim
nét nhìn u hoài một nostalgia. điếu thuốc
chưa tàn. những nét bút dạ đen đan nhau
như tiếng kèn đồng một điệu blues nào.
cái thứ hai nét màu xanh dương tươi vui
hơn. sẽ gởi cho Rosée xem để nhớ lại
môt chàng trai si tình đứng chờ trước
Couvent des Oiseaux khi cô gái 16, 17
tuổi đôi mắt to đen như con nai ngơ ngác…
Những năm Đà Lạt đẹp như mơ. những
mối tình đẹp như mơ. chẳng hạn của
Nguyễn Xuân Hoàng và Vy. của Lộc
và Phi Anh – ôi Lê Uyên Phương với
tiếng hát cùng tiếng đàn thùng chết điếng
đêm khuya đầy sương mù bên kia Domaine
de Marie. hình như Phạm Cao Hoàng
cũng có lần hẹn người yêu đến quán
Lục Huyền Cầm. để mơ cùng tôi nhé
Cúc Hoa giấc mơ Đà lạt thời chưa biết buồn

và làm sao quên được người nhạc sĩ ấy
đã yêu Đà Lạt như cánh vạc bay. như rừng
quỳ vàng dại. còn tuổi nào cho em…
còn tuổi nào cho chúng ta hỡi Minh hỡi Ngọc.
Virginia, Aug 26, 2014
Đinh Cường

No comments:

Post a Comment