"Tôi
đã biết vào một chiều ủ rũ nào đó
Mặt trời sẽ nói với tôi, lời từ biệt cuối cùng
Chú mục đồng vẫn thổi sáo dưới gốc đa
Còn trâu nghé vẫn gặm cỏ nơi sườn đồi thoai thoải
Khi ngày của tôi dần đi vào bóng tối
Tôi vẫn nguyện cầu để bản thân được biết
Trước khi mình đi hẳn, một lý do vì sao
Đất lại gọi tôi vào trong cánh tay bế bồng?
Xin hãy nói với tôi
Vì sao sự im lặng trong đêm thâu của đất
Lại kể tôi nghe câu chuyện dải ngân hà?
Và vì sao ánh sáng ban ngày của đất
Lại hôn lên tôi - nơi ý nghĩ nở hoa?
Trước lúc ra đi tôi vẫn muốn dừng lại
Chỉ vài giây thôi bản điệp khúc cuối cùng
Để bổ sung cho vẹn toàn bản nhạc
Xin đèn kia vẫn thắp để tôi nhìn thấy rõ
Mặt người
Đội chiếc vòng hoa được kết
Trên mái đầu như chiếc mũ hoàng vương"
(Mùa hái quả, Tagore, 1916)
Đọc bài này, Chân Đất thấy cái chết được Tagore mô tả hết sức nên thơ và đầy nuối tiếc với vẻ đẹp cuộc sống, nên ông không thôi thưởng thức những ngày tháng tươi đẹp còn lại, khi mọi cảnh quan, âm thanh, con người hoạt động đều góp nhặt hết vào tầm mắt, và từ tình yêu cuộc đời này chuyển hóa thành những sáng tạo, làm cho cuộc đời trở nên trọn vẹn, ý nghĩa hơn. Đây là một trang thơ tình cờ Chân Đất lật được, cũng rất trùng hợp với những trải nghiệm sinh ly tử biệt của chúng tôi gần đây, cảm thấy thật may mắn khi được chia sẻ bởi một người cách mình hơn thế kỷ. Đó là món quà quý giá từ sách, phải không các bạn!
Mọi người yêu thích bài thơ nào của Tagore thì chia sẻ cho Chân Đất nhé!
—--
Mỗi tháng, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên các trang sách của một tác giả có sinh nhật vào tháng đó để chia sẻ suy nghĩ của mình. Xin giới thiệu với các bạn Tác giả của Tháng: Rabindranath Tagore sinh ngày 7 tháng 5 năm 1861, là một nhà thơ- nhạc sĩ, triết gia, nhà dân tộc chủ nghĩa người Ấn Độ được trao Giải Nobel Văn học năm 1913. Thơ Tagore nổi tiếng với ngôn ngữ nhẹ nhàng sâu lắng, giàu tính nhạc, là sự kết hợp hài hòa giữa tâm linh và tự nhiên. Bài thơ Mùa Hái Quả được Chân Đất trích trong Truyển tập thơ chọn lọc của Tagore. Xin chia sẻ đến các bạn!
RABINDRANATH TAGORE AND FRUIT GATHERING
"I know that at the dim end of some day the sun will bid me its farewell.
Shepherds will play their pipes beneath the banyan trees, and cattle graze on the slope by the river, while my days will pass into the dark.
This is my prayer, that I may know before I leave why the earth called me to her arms.
Why her night's silence spoke to me of stars, and her daylight kissed my thoughts into flower.
Before I go may I linger over my last refrain, completing its music, may the lamp be lit to see your face and the wreath woven to crown you."
Reading this poem, Chân Đất feels that Tagore portrays death in an incredibly poetic and wistful way, filled with a longing for life's beauty. Because of this, he cannot help but savor every remaining beautiful day - where every landscape, sound, and human activity gathers before his eyes. From this love of life springs creativity, making existence more complete and meaningful. This was a random page of poetry Chân Đất happened upon, and it coincidentally resonates deeply with our recent experiences of separation and loss. It feels like a blessing to share this connection with someone who lived over a century ago. Truly, this is the precious gift of books, don’t you think?
If you have a favorite Tagore poem, please share it with Chân Đất!
CHÂN ĐẤT LIVING ROOM - Existential Reading Room in Hoi An
Mặt trời sẽ nói với tôi, lời từ biệt cuối cùng
Chú mục đồng vẫn thổi sáo dưới gốc đa
Còn trâu nghé vẫn gặm cỏ nơi sườn đồi thoai thoải
Khi ngày của tôi dần đi vào bóng tối
Tôi vẫn nguyện cầu để bản thân được biết
Trước khi mình đi hẳn, một lý do vì sao
Đất lại gọi tôi vào trong cánh tay bế bồng?
Xin hãy nói với tôi
Vì sao sự im lặng trong đêm thâu của đất
Lại kể tôi nghe câu chuyện dải ngân hà?
Và vì sao ánh sáng ban ngày của đất
Lại hôn lên tôi - nơi ý nghĩ nở hoa?
Trước lúc ra đi tôi vẫn muốn dừng lại
Chỉ vài giây thôi bản điệp khúc cuối cùng
Để bổ sung cho vẹn toàn bản nhạc
Xin đèn kia vẫn thắp để tôi nhìn thấy rõ
Mặt người
Đội chiếc vòng hoa được kết
Trên mái đầu như chiếc mũ hoàng vương"
(Mùa hái quả, Tagore, 1916)
Đọc bài này, Chân Đất thấy cái chết được Tagore mô tả hết sức nên thơ và đầy nuối tiếc với vẻ đẹp cuộc sống, nên ông không thôi thưởng thức những ngày tháng tươi đẹp còn lại, khi mọi cảnh quan, âm thanh, con người hoạt động đều góp nhặt hết vào tầm mắt, và từ tình yêu cuộc đời này chuyển hóa thành những sáng tạo, làm cho cuộc đời trở nên trọn vẹn, ý nghĩa hơn. Đây là một trang thơ tình cờ Chân Đất lật được, cũng rất trùng hợp với những trải nghiệm sinh ly tử biệt của chúng tôi gần đây, cảm thấy thật may mắn khi được chia sẻ bởi một người cách mình hơn thế kỷ. Đó là món quà quý giá từ sách, phải không các bạn!
Mọi người yêu thích bài thơ nào của Tagore thì chia sẻ cho Chân Đất nhé!
—--
Mỗi tháng, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên các trang sách của một tác giả có sinh nhật vào tháng đó để chia sẻ suy nghĩ của mình. Xin giới thiệu với các bạn Tác giả của Tháng: Rabindranath Tagore sinh ngày 7 tháng 5 năm 1861, là một nhà thơ- nhạc sĩ, triết gia, nhà dân tộc chủ nghĩa người Ấn Độ được trao Giải Nobel Văn học năm 1913. Thơ Tagore nổi tiếng với ngôn ngữ nhẹ nhàng sâu lắng, giàu tính nhạc, là sự kết hợp hài hòa giữa tâm linh và tự nhiên. Bài thơ Mùa Hái Quả được Chân Đất trích trong Truyển tập thơ chọn lọc của Tagore. Xin chia sẻ đến các bạn!
RABINDRANATH TAGORE AND FRUIT GATHERING
"I know that at the dim end of some day the sun will bid me its farewell.
Shepherds will play their pipes beneath the banyan trees, and cattle graze on the slope by the river, while my days will pass into the dark.
This is my prayer, that I may know before I leave why the earth called me to her arms.
Why her night's silence spoke to me of stars, and her daylight kissed my thoughts into flower.
Before I go may I linger over my last refrain, completing its music, may the lamp be lit to see your face and the wreath woven to crown you."
Reading this poem, Chân Đất feels that Tagore portrays death in an incredibly poetic and wistful way, filled with a longing for life's beauty. Because of this, he cannot help but savor every remaining beautiful day - where every landscape, sound, and human activity gathers before his eyes. From this love of life springs creativity, making existence more complete and meaningful. This was a random page of poetry Chân Đất happened upon, and it coincidentally resonates deeply with our recent experiences of separation and loss. It feels like a blessing to share this connection with someone who lived over a century ago. Truly, this is the precious gift of books, don’t you think?
If you have a favorite Tagore poem, please share it with Chân Đất!
CHÂN ĐẤT LIVING ROOM - Existential Reading Room in Hoi An

No comments:
Post a Comment