Nguyễn Đức Sơn ở rừng Phương Bối
Vũng
nước thánh
anh
sẽ đến bất ngờ ai biết trước
miệng
khô rồi nẻo cực lạc xa xôi
ôi
một đêm bụi cỏ dáng thu người
em
chưa đái mà hồn anh đã ướt
Một
mình đi luồn vô luồn ra trong núi chơi
Khi
thấm mệt tôi đi luồn ra núi
Cuối
chiều tà chỉ gặp cỏ hoang sơ
Bước
lủi thủi tôi đi luồn vô núi
Nghe
nắng tàn run rẩy bóng cây khô
Chân
rục rã tôi đi luồn ra núi
Hồn
rụng rời trước mặt bãi hư vô
Một
mình nằm thở đủ kiểu trên bờ biển
Đầu
tiên tôi thở cái phào
Bao
nhiêu phiền não như trào ra theo
Nín
hơi tôi thở cái phèo
Bao
nhiêu mộng ảo bay vèo hư không
Sướng
nên tôi thở phập phồng
Mây
bay gió thổi trời hồng muôn năm
Mai
sau này chỗ tôi nằm
Sao
rơi lạnh lẽo âm thầm biển ru.
Mang
mang
Mang
mang trời đất tôi đi
Rừng
im suối lạnh thiếu gì tịch liêu
Tôi
về lắng cả buổi chiều
Nghe
chim ăn trái rụng đều như kinh
Còn
một mình hỏi một mình
Có
chăng hồn với dáng hình là hai
Từng
trưa nằm nghĩ đất dài
Phiêu
phiêu nhẹ cái hình hài bay lên
Mù
sương âm vọng tiếng huyền
Có
con dơi lạ bay trên cõi đời
Sau
xưa mắt đã ngợp rồi
Tôi
nghe tôi chết giữa trời thinh không
Mai
kia
Mai
kia tan biến hận thù
Giữa
đêm sao chiếu mịt mù phương đông
Cha
về ôm cả biển sông
Duỗi
chân duỗi cẳng nằm không một đời
Cho
con cha hứa một lời
Đuổi
mây thiên cổ rong chơi tối ngày
Thu
nào tóc bạc oà bay
Có
con chỉ trỏ mới hay cái già
Cúi
hôn trời đất đậm đà
Cha
tan theo bóng trăng tà vạn niên
NĐS
No comments:
Post a Comment