Sunday, March 9, 2025

NHỮNG TÍN HIỆU VUI TRONG MÙA ĐÔNG

nguyễnxuânthiệp
 
Daffodils and tulips
 
Mùa Đông thường là bức tranh màu xám, mang dáng hình bà phù thủy trong chuyện cổ tích. Tuy nhiên, mùa Đông cũng có thể đem đến cho chúng ta đôi chút ấm áp, nếu có một ngọn lửa được đốt lên. Hoặc là có tín hiệu những bông hoa sẽ mọc lại từ lòng đất giá băng. Hay một tiếng chim trong buổi sáng trời hửng nắng.
 
Sau đây, Nguyễn xin gởi đến các bạn những hy vọng tốt lành của mùa Đông.
 
Trước hết, một vài suy nghĩ trong khi chờ uất kim hương và thủy tiên nở
 
Mùa này thủy tiên và uất kim hương còn ngủ yên trong lòng đất. Tôi biết phải còn khá lâu nữa tôi mới được thấy lại những bông hoa mùa trước – như dogwood, bluebonnet, primroses, tulip, hyacinth, cúc trắng cúc vàng, thủy tiên, và đỗ quyên azalea… Trong khi chờ hoa nở, ngồi trong đêm mùa Đông, ngóng chờ một tín hiệu vui, như tiếng chuông điện thoại của người ở rất xa rất xa…, tôi chợt nhớ tới câu chuyện đã đọc được từ lâu lắm trên Reader’s Digest. Chuyện kể, một ông bố rất thương con gái, ngày ngày thường sang thăm con và chơi với hai cháu nhỏ, có khi tới đêm mới trở về lại ngôi nhà của mình ở cách đó một con phố ngắn. Một hôm, vào độ đầu Đông, ông bố cũng sang chơi nhà con gái nhưng không ở trong nhà mà quanh quẩn ngoài vườn. Cô con gái hé bức blind cửa sổ ra xem, thấy bố đang dùng xẻng loay hoay đào bới một khoảnh đất quanh gốc sồi già. Hình như ông đang vùi cái gì đó vào lòng đất. Tuy nhiên, cô bận sửa soạn đi làm nên không kịp hỏi. Thế rồi, ít lâu sau, ông bố lâm trọng bệnh qua đời. Nỗi tiếc thương sầu khổ làm cô quên hết hiện thực chung quanh. Rồi mùa Đông băng giá qua đi, mùa Xuân trở về cùng với những đàn chim xa. Một buổi sáng, cô con gái mở cửa ra ngoài nắng ấm. Bỗng cô ngạc nhiên đến bàng hoàng: trên khoảnh đất quanh gốc sồi già, chỗ bố cô lúi húi đào xới hôm nào, mọc lên những bông thủy tiên vàng rợi và tulip đỏ thắm, tưởng như có sự nhiệm mầu nào đó làm cho đất nở hoa. Cô biết, đây là tặng phẩm của bố cô, và với lòng yêu thương, bố đã gởi cho cô một thông điệp tuyệt vời.
 
Thưa bạn đọc thân mến, thi sĩ đến giữa đời cho dẫu chỉ ca hát những mối tình sầu hay kể chuyện buồn vui thiên hạ, thì phải chăng anh ta cũng đã làm cái công việc của người bố kia, là gởi lại cho đời sau một lời chúc tốt lành. Giản dị và khiêm tốn thế thôi, nhưng trong đó có ẩn sắc màu của những loài hoa quý. Trong cái nhìn và hy vọng đó, những điều Nguyễn cùng bạn bè viết ngày hôm nay có thể được xem là những củ uất kim hương và thủy tiên chôn vào lòng đất, đợi mùa Xuân nắng ấm trở về.
 
… Và kìa, con chim nhỏ của buổi sáng mùa Đông
 
Sáng hôm 11 tháng 1 vừa rồi, trời Garland đầy nắng nhưng gió rét căm căm. Nguyễn mở cửa bước xuống đường định lên xe đi tới tòa báo. Mùa Đông, đường sá trong khu vắng tanh. Xuống vừa hết các bậc tam cấp, nơi chỗ bé Nguyệt Quỳnh vẫn thường ngồi chơi những ngày hè, bỗng Nguyễn nhìn thấy một con chim nhỏ nằm nép bên bờ cỏ. Nó có vẻ sợ hãi nhưng vẫn nằm yên.
 
Nguyễn tự nghĩ: Tội nghiệp, con chim còn nhỏ quá mà trời lại rét và gió thổi mạnh như thế này, chắc nó không đủ sức bay lên. Mẹ nó đâu, để nó yếu ớt, bơ vơ dưới trời mùa Đông hun hút? Hay nó ham chơi, đi ta bà tám hướng rồi lạc mẹ? Thấy thương quá, Nguyễn bèn cúi xuống lấy hai tay ủ thân chim nâng lên. Nó ngoan ngoãn, không vùng vẫy hay cất tiếng kêu. Gió vẫn thổi mạnh trên ngọn sồi và dọc theo hàng cây khô. Sợ con chim bị lạnh, Nguyễn mang nó vào nhà. Vợ Nguyễn kêu lên: chim đâu vậy, xinh quá, có bé Quỳnh ở đây chắc nó thích lắm. Mà quả thật chim rất xinh. Lông nó màu nâu pha xanh ngọc thạch, đầu điểm một vệt trắng, đuôi tẽ ra màu vàng rực. Để giúp cho chim được ấm trong giây lát, Nguyễn kéo chiếc khăn quàng cổ của mình ủ lên mình chim. Một lát, ý chừng đã hoàn hồn, chim tỏ vẻ tươi tỉnh và cất tiếng kêu. Nguyễn bàn với vợ đem thả con chim để nó tự do bay và hót giữa trời. Nàng đồng ý. Thế là Nguyễn đem chim ra chỗ hồi nãy ở cuối các bậc tam cấp. Lúc này hình như nắng rực hơn, và trời bớt gió. Nguyễn nhẹ nhàng đặt chim xuống bờ cỏ. Nó khẽ cử động rồi đứng lên, nhảy từng bước ngắn. Nhìn theo chim, Nguyễn thấy lòng mình thật nhẹ và trong. Con chim vẫn nhảy trên lối đi rồi vụt cất cánh bay lên, lẩn vào trong lá cây magnolia nhà bên cạnh. Không biết có phải do tưởng tượng không, Nguyễn nghe tiếng chim hót từ trong cây. Cám ơn và tạm biệt bạn hiền.
 
Chim ơi, hãy bay xa và vui nhé. Cuộc đời này, sau bao đổi thay và nỗi buồn, còn có điều gì đó để ta tìm kiếm. Thi sĩ cũng như chim, muốn bay vào không gian vô tận để gặp lại tiếng cười.
 
Viết thêm: Sáng nay, 15 tháng 1, lúc đang ngồi gõ bàn phiếm, con chim nhỏ lại trở về, đứng hót trên ngọn sồi. Nguyễn nghĩ: đúng là con chim buổi sáng ngày 11 tháng 1 ấy. Vẫn màu lông xanh lam, đầu có chấm trắng, đuôi màu vàng. Nó trở về đứng hót trên cành sồi, ý chừng muốn an ủi người bạn cô đơn. Này bạn ơi, sáng tạo là cô đơn, cũng như người leo núi vậy. Cố gắng lên nghe, bạn hiền!
2009
NXT

  

Saturday, March 8, 2025

CỔ TÍCH

Huỳnh Liễu Ngạn
 
Dòng sông tuổi nhỏ
 
rồi tiếng hát chở dòng sông đi biệt
mai người về mây trắng có buồn không
thưa với đời xin buổi chiều chậm lại
kịp chuyến đò hoài một ánh mắt trông
 
ngày nhớ huế lâm thâm mưa đổ vội
bên tê chờ bên ni đợi người ơi
từ hữu ngạn mưa về qua tả ngạn
bước qua cầu thương mấy nhịp chơi vơi
 
trời thấp xuống nửa lòng trăng vừa hé
con đường gầy còn mấy nẻo phân ly
đến ngã phố rẻ hồn vô thành nội
bến sông nào rồi cũng đợi thuyền đi
 
xin cổ tích một mùa thu của huế
cho em đầy hai vạt nắng đong đưa
bay lên trời những nỗi buồn đất đá
cho em về xanh nụ giữa ban trưa.
HLN
 

Friday, March 7, 2025

THI SĨ VÀ TÔI. THƠ NGU YÊN.


AI?
 
Tôi có hai tên
Một tên ghi lên mộ
Một tên in trên sách
Một tên được đầu thai
Một tên bị bức tử
 
Tôi đầu thai đọc lại tôi
Đến giờ phán xét
Xin hỏi Thượng Đế gọi tên nào?
Ai có tội?
Ai lên trời?
Hỏi thời gian thế tục
Sách này của ai?
 
 
THI SĨ VÀ TÔI
 
Em về chưa?
Hay tiếng thời gian héo hắt qua
Thành phố vắng thơ
Một người bơ vơ tan vào cô đơn
Đời sống thiếu thơ
Thần sắc bệnh đau
Nhìn xanh xao thiếu nắng
Thơ về chưa?
Hay tiếng nói quen người về mơ
Từ lúc vắng em
Một người cắm cúi viết nhiều câu thơ
Thời tiết đổi thay
 
Tờ giấy lịch bay
Sợi tóc bạc rơi
Không còn ai hay
Người thi sĩ ấy chờ hoài thơ hay
Một đêm thảng thốt ra đi
Những bài thơ viết vì mong chờ
Một ngày như trái cây hư
Chôn theo rác rưới bên đường
 
Hỏi lòng còn yêu thơ không?
 
Người thi sĩ ấy tìm tòi thơ hay
Một hôm lặng lẽ quyên sinh
Những bài thơ dấu đầy trong hồn
Nhẹ nhàng phai giữa hư vô
Tan theo sáu tháng côn trùng
 
Từ lúc vắng anh
Người người hốc hác
quên dần câu thơ
Thời tiết đổi thay
Tờ giấy lịch bay
Hồn xác quạnh hiu
Không còn ai hay
 
NGU YÊN
Houston, 03-06-2000

  

Sunday, March 2, 2025

GIỚI THIỆU SÁCH MỚI

PHỐ VĂN trân trọng giới thiệu:
 

THI VĂN TẬP NGUYÊN KHUÊ
Tác giả tự xuất bản
 
TỰA NHÀ THƠ NGUYỄN ĐỨC CƯỜNG
BẠT NHÀ THƠ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
 
TRANH CHÂN DUNG TÁC GIẢ: NGUYỄN KHIẾT MINH
 
TRANH BÌA: RENER BOHMER
 
TRÌNH BÀY BÌA: NGUYỄN NHỊ LAN HÀ
 
DÀN TRANG: NGUYỄN NHỊ LAN HÀ
 
NĂM 2024
 
ĐỌC THƠ NGUYÊN KHUÊ, LÒNG CM ĐỘNG
 
Nguyễn Đức Cường
 
Khi đọc đến,
Bóng câm vô thức hiền hòa,
Như pho tượng sống
bước ra từ hình…
Và,
… Bóng nương náu chốn bụi hồng,
Khi nào…
Hình nhập cõi không
Bóng về.
(Hình Cõi Ta Bà Bóng Cõi Hư)
 
Tôi chợt hiểu, những câu trên không chỉ từ một ngẫu nhiên của cảm xúc, một thoáng suy tưởng đơn sơ về Hư Thực của cuộc đời, mà từ những khoảnh khắc sống trôi lăn trên dòng sinh mệnh, nơi ký thác những hoài bão, nơi cưu mang những mất còn. Hình và Bóng tự lúc nào, đã không còn là hai thực thể phân ly, mà cùng hiện thân vào nhau, những khi anh chỉ một mình…
Ly cà phê. Ngồi một mình
Nhâm nhi lặng lẽ buồn tênh xứ người

Ly đầy ly cạn ly vơi,
Ly san sẻ nhớ. Ly vời vợi trông.
(Cà Phê Ly Hương)
 
Bao lâu nay, tôi vẫn tin vào những lúc một ai kia chỉ một mình. Chỉ những khi không còn ai cùng chia sẻ nỗi nhớ nhung và hoài niệm, buồn vui nào cũng rất đầy và rất thật. Khi giọt lệ rơi xen lẫn nụ cười, khi một người còn có thể nói chuyện được với quá khứ lúc cô đơn, thì ai có thể thật thà hơn, và… ai có thể trẻ thơ hơn? Những phút giây tĩnh lặng vào chiêm nghiệm ấy, hạnh phúc có thể rộng hơn, đau khổ có thể sâu hơn,  nhưng đích thực là cõi riêng mình!

Ta uống một mình, đêm rất cay
Một ly rượu cạn, một ly đầy
Uống nhớ em xa nghìn nghìn dặm,
Uống thèm tri kỷ quấn hai tay
(Đêm Bắc Kinh)
 
Ta đứng khóc giữa đất trời xa lạ
Đêm Cali đêm buốt giá tim người
Nóng làm sao! Nước mắt tuổi năm mươi
(Đêm Đầu Tiên Ở Cali)
 
Và cũng trong những khoảnh khắc một mình đó, Bóng và Hình đôi lúc quyện lẫn vào nhau, băng qua biên giới Tử Sinh, bàng bạc liêu trai và sáng lòa cõi thực, cùng nhập thế và xuất thế trong trái tim của người thơ – Nguyên Khuê.
Tôi về từ cõi chết
Bồng bênh lời ly biệt
Có ai từ nơi Hết
Quay về với tôi không?
Xin nói lời cõi âm
Với người trên dương thế
(Sống Đời Tử Tế)
 
Để rồi sẽ:
Tạ ơn trời, mỗi hoàng hôn xuống chậm
Ta đón thêm vạt nắng ấm từ bi
(Cảm Ơn Đời)
 
Đã biết nhau từ cái thuở mọi ước mơ đều xanh biếc, “đọc” cuộc đời anh trong những tháng ngày điêu linh nhất của vận người lẫn vận nước cho đến hôm nay, nhưng chưa từng một lần nào, tôi được đọc đến thơ anh, cũng chưa từng nghe ai nói anh làm thơ. Dường như là kẻ làm thơ nào cũng vậy, bằn bặt im trên dòng đời, chỉ lên tiếng ở trang thơ…
Thi văn tập HÌNH VÀ BÓNG, những dòng thơ đan xen cùng những tản văn đầy tâm sự, trang trải thành nhiều “phân khúc”, Bóng Hình Sinh Tử - Bóng Hình Lịch Sử - Ký Ức Không Rời và Ký Ức Cùng Gia Đình. Nhưng người đọc có thể bắt đầu từ đâu cũng nhận diện được khí chất của riêng anh: Trượng phu,  Thủy chung và Lãng mạn. Như nước của một dòng sông, bao năm vẫn đồng một vị, và thủy triều vẫn lấp lánh những chân dung đẹp nhất trong đời.
 
Đường về biên giới xa xa
Xe qua xứ Lạng nhớ bà ngoại tôi
Một đời gồng gánh đơn côi
Đau đau vận nước, chơi vơi vận nhà
(Bà Tôi)

Cha nợ non sông một cuộc cờ
Nợ tình thi hữu mấy vần thơ
Cờ chưa tan cuộc. Thơ chưa cạn
Cuối bến Vô Ưu đã đợi chờ…
(Sĩ Khí – nhớ về Cha)

Mẹ tiễn cha về với gió khơi
Hoàng hôn hun hút bước chân người
Cha đi… để lại trang thơ cũ
Mẹ đọc tàn canh,
Bóng xế rơi…
(Cha Đi)
 
Hình Và Bóng không thiếu những dòng thơ tình, người thơ này đã đặc tả bàn tay của người yêu mình hay đến lạ. Trong hai câu thơ sau đây, những rung động phút ban sơ dâng sóng đến tận trời cao, để sóng mắt hẹn nhau mở một cuộc đời!
Lần đầu nắm lấy tay ngà,
Tôi nghe reo sóng ngân hà trong tim
(Đêm Thu)
 
Và tình bạn, được ký thác vào hạt lệ của tâm giao:
Ta được khóc bên bạn hiền tri kỷ
Lệ hàn huyên thay cho mấy nghìn trùng
Khóc hào khí. Khóc bừng bừng quân tử
Một hành trình bao sinh tử bác ơi…
(Hội Ngộ)
 
Trong Ký Ức Cùng Gia Đình, từng nhân vật anh chị em dần xuất hiện. Mỗi người là một tính cách, một cảnh đời, thật khác biệt nhưng lại không thể tách rời, như một đắp đổi thật cần thiết cho nhau. Vận mệnh của một gia đình, khác gì vận mệnh của cả dân tộc! Khi câu chuyện của từng người, đều hằn sâu một thời kỳ đầy gian truân và khổ lụy. Họ đã tự trang bị cho mỗi cá nhân một tâm thế thật quyết liệt, mặc dù không thể vươn lên, nhưng cũng đủ để sinh tồn trong những ngày tăm tối nhất! Cả gia đình đã băng qua nhiều thời điểm thật cam go và cay nghiệt. Những thách thức cứ dồn dập, như vẫn không hài lòng sau nhiều phép thử về nghị lực của con người. Trong một lúc tuyệt vọng nhất,  cuộc bỏ phiếu trên sinh mệnh cả gia đình được thực hiện. Và may thay, kết quả nghiêng về chữ Sinh, để định mệnh về sau này còn cơ hội đền bù lại cho tất cả.
 
Và cũng để chúng ta còn giây phút này, cầm trên tay thi văn tập Hình Và Bóng, để nhận dạng một kẻ sĩ thật hiếm hoi trong thời đại biết bao điều đang phá sản, để lòng người được an ủi khi những giá trị nhân bản đích thực vẫn còn quanh quất ở đâu đây.
Tôi chợt nghĩ đến Nguyên Khuê, ánh sao Khuê vằng vặc giữa trời nguyên thủy, bút danh ấy, không thể là một tình cờ…
 
California, 17 tháng 11 năm 2024
NGUYỄN ĐỨC CƯỜNG

  

Saturday, March 1, 2025

TRỊNH Y THƯ. ĐẰNG SAU TRANG SÁCH

Doãn Cẩm Liên
 
Tác giả Trịnh Y Thư
 
Tôi gấp sách lại ở “Phần IV – Thơ” quyển “Trịnh Y Thư – Văn chương Nghệ thuật và Những điều khác”. Dừng lại để ngẫm xem những gì còn đọng lại trong đầu kể từ chương I cho đến hết chương III.
 
Trịnh Y Thư, ông là ai?
 
   Vì đọc sách là đọc tâm tư tác giả, tôi biết vậy nên mới đoán mò xem ông ấy là người như thế nào? Nhưng cái biết đó có thể sai lệch vì nó đã bị bẻ cong qua lăng kính của mình, tôi biết đấy chứ. Tuy thế, tôi vẫn ghi xuống cái gì mình nghĩ một cách chân thành. Hy vọng rằng cái “chân” thì dễ chấp nhận hơn bất kỳ cái “tay” nào khác.
 
   Đọc Trịnh Y Thư là phải đọc chậm rãi và kỹ lưỡng, vì Trịnh Y Thư không là người phàm! Ông thâm trầm cả từ nội tâm đến bề ngoài. Câu chuyện của ông không phơi bày trần trẫn ra cho độc giả thấy ngay trên mặt giấy. Nó ẩn mình đâu đó trong suốt nhiều trang giấy khiến người đọc phải vận não. Với truyện ngắn Đôi Mắt Của Bóng Đêm, ông dắt độc giả đi từ cảnh này rồi qua cảnh khác, màn một sang màn hai, màn ba, nói theo ngôn từ điện ảnh, và để rồi màn cuối cùng thì mới toang ra một kết cục. Cảnh tàn khốc đến đau lòng. Nhân vật chính của câu chuyện nhận lãnh một “nghiệp quả” đau đớn, thế mà giọng văn ông vẫn cứ êm êm, máy quay vẫn rè rè kêu và ống kính thì vẫn lia chầm chậm cận cảnh này sang cận cảnh khác. Độc giả cảm nhận được cả tính cam nhẫn của nhân vật trong chuyện.
   Cái tài của Trịnh Y Thư là thế. Ông hẳn phải hiểu tâm lý của người đàn ông khi yêu, tâm lý người đàn bà khi được yêu để rồi tả ra ánh mắt của đôi tình nhân khi yêu nhau ra sao nữa kìa!
 
   Đọc Trịnh Y Thư để còn thấy ngôn ngữ ông dùng tuyệt hảo vì tính gợi hình. Một danh từ mới được ông đặt cho đúng chỗ, đúng lúc, đúng ngữ cảnh thì nó làm tròn chức năng minh họa. “Ảnh tượng” của đuôi con mắt tạo thành cái lườm cái nguýt mắt. Trịnh Y Thư bảo đó là điểm duy nhất còn lưu lại cho tình yêu của đôi nam nữ. Quả đúng, nó giống như “bỏ tiêu cho ngọt, bỏ hành cho thơm” vào món ăn tình yêu cho dậy thêm mùi vị, vậy đó!
 
   Ở một bài nhận định về cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Xuân Khánh, những cụm từ như “Đồ tể lợn”, “Tể tướng người”, “chúa tể”, “lợn-người” được Trịnh Y Thư đem ra làm hình ảnh những người thuộc giai cấp bần cố nông “Bolshevik” trong thời cộng sản thanh trừng, càn quét, đấu tố giai cấp tiểu tư sản để củng cố quyền lực. Nó ghê tởm đến lợm giọng khi ông tả con “lợn Bò” chuyên ăn sách, sách càng nặng ký về tư tưởng nó càng thích ăn và càng thấy ngon. Rồi nó trở nên phè phỡn to phềnh khi cộng sản lên ngôi bá chủ.
 
   Có gì trường tồn mãi mãi đâu, vì cái gì khi đến điểm cực đại thì phải quay trở lại điểm cực tiểu. Quả lắc đong đưa, hết cực này thì trở về cực kia cho đến khi gia tốc bằng không thì nó dừng. Cộng sản quốc tế cũng vậy, năm 1989 “tiếng cười của quỷ sứ tắt ngúm”, bức tường Bá Linh tan vỡ, cộng sản không còn đất sống ở Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc, ở những nơi con người hiểu thế nào là tự do.
 
   Với cộng sản Việt Nam thì sao? Thì “nó” lì lợm hơn cộng sản Đông Âu, còn là vì “nó” chưa hiểu hết thế nào là “tự do”. Cho nên “nó” có hai “trận đấu cười”, một năm 1955 “Nhân Văn-Giai Phẩm” và một năm 1986 “Cởi trói văn nghệ sĩ”, cả hai đều do văn nghệ sĩ Việt Nam chủ động đứng lên “cười”. Thế nhưng guồng máy “lợn-người” có vẻ “lợn” thắng thế hơn “người” nên cả hai “trận đấu cười” đều về con số không. “Xôi hỏng bỏng không” Việt Nam vẫn còn nguyên cái “đuôi con cáo”, chỉ có phần “nó” khéo ngồi để che giấu cái đuôi mà thôi!
 
   Trịnh Y Thư còn là một tây ban cầm thủ. Hẳn vậy vì trong tiểu sử của ông ghi rõ ràng là ông chơi guitar, sáng tác nhạc cho guitar, cho piano và ca khúc. Nhạc khúc của ông có ai được nghe chưa? Chắc là có nhưng không thấy phổ biến cho quần chúng lớn, nên phải chờ đến ngày nào đó được nghe thì mới biết ca khúc ông sáng tác hay hay dở?!
 
   Trịnh Y Thư một nhà Tôn giáo học. Tính nhị nguyên, phần cốt lõi của Phật giáo, được ông nêu lên bàng bạc trong các bài viết. Ông còn đề cao tập tục thờ cúng ông bà của người Việt. Là một con người thì có hai phần, phần xác và phần hồn vía. Phần hồn vía còn gọi là thần thức hay tâm thức. Khi con người chết đi chỉ chết phần xác mà thôi. Còn phần tâm thức chẳng bao giờ mất đi mà kết tụ thành thức thứ tám “A lại gia thức” của đời đời con cháu về sau. Do vậy, hình ảnh con cháu xì xụp lễ bái trước ban thờ ông bà là một hình “ảnh đẹp và nhân bản” mà người Việt Nam đã tạo dựng được. Khi lễ ông bà là lúc người trở về hòa nhập với cái “biết nguyên thủy” của vạn pháp. Lúc đó con người chỉ còn cái tính “bản thiện” nổi bật lên rõ ràng nhất. Nó dẹp tan những ganh đua ghen ghét tị hiềm hung ác trong tâm mà con người vì cuộc sống đã để nó lên ngôi và che mờ tính bản thiện muôn thuở này.
 
   Trịnh Y Thư con người thật của ông đã hiện rõ ràng ở truyện ngắn Tự truyện của kẻ đi tìm quá khứ và tùy bút Một kẻ lạ trên phố phường Hà Nội. Ông là người có chiều hướng đi vào nội tâm để tìm hiểu mình là ai. Và rồi ông viết xuống công trình đi tìm này nên độc giả được dịp trở về quê hương làng xã tỉnh Hà Đông, huyện Chương Mỹ, các làng xã Quảng Bị, Đầm Mơ, Chúc Sơn, Chúc Động, Tốt Động, vùng giữa hai con sông Hồng và sông Đáy. Ông giúp cho người đọc ngửi được mùi không khí “man mát” lạnh của tháng 10, mùi phân trâu bò, mùi của vùng chiêm trũng lầy lội nơi vua Lê Lợi khởi binh cứu nước. Quá khứ ùa về tâm của Trịnh Y Thư, nay cũng tràn qua tâm của người đọc. Xem rằng cái quá khứ của một người có đồng điệu với quá khứ của người đọc hay không? Chắc chắn rằng không ít thì nhiều người viết cũng làm rung động ít nhiều cái quá khứ của người kia. Vì rằng thì là mà… quá khứ một khi đã đi qua rồi thì đi mãi đi mất tiêu, nhưng hồn thiêng của nó vẫn còn đọng lại ở đâu đó gọi là “hồn thiêng sông núi, lũy tre, miếu chùa…” mà chỉ có người cầu mong mới nhìn ra được “nó”.
 
    Hà Nội, Huế, Sài Gòn ba thành phố lớn làm nên ba đặc tính rất Việt mà người Việt Nam nào cũng muốn nhận lãnh. Thế nhưng Hà Nội dường như nổi trội hơn hết vì tính bề dài lịch sử của nó. Đó là tính cổ lịch sử của trống đồng, tượng Phật đồng đen; tính lãng mạn của các văn nghệ sĩ còn vương vấn đâu đây. Họ đã thổi vào bát phở, đĩa bánh cuốn, tô bún ốc, chiếc bánh tẻ… và đã làm nên nỗi bối rối mà “kẻ lạ trên phố phường Hà Nội” phải thẫn thờ!
 
   Ha haaa… nhờ thế mà độc giả mới mày mò ra được một tí gì gọi là “Trịnh Y Thư”.
 
    Trịnh Y Thư! Trịnh Y Thư!… cứ bị gọi tên liên hồi trong đoạn văn ngắn này, chắc cũng khiến ông nhảy mũi hắt xì liên tục. Nhưng yên chí cái nhắc nhở này chỉ là một “quả lành” ông nhận lãnh, vì cái nhân ông làm ra toàn là nhân tốt đẹp thì cớ gì có thể tạo ra được quả xấu cho được!?
Chúng ta đều đồng ý như vậy, đúng không ạ?
 
DOÃN CẨM LIÊN
(California, ngày 17 tháng 2, 2025)
 
GHI CHÚ:
Trịnh Y Thư: Văn chương Nghệ thuật và Những điều khác là ấn bản đặc biệt về tác giả TYT do tạp chí Ngôn Ngữ thực hiện, phát hành tháng Tám, 2024.
Để mua sách, xin bấm vào một trong hai đường dẫn sau:
Ngon Ngu An Ban Dac Biet Trinh Y Thu by Trinh Y. Thu, Paperback | Barnes & Noble® (barnesandnoble.com)
 Amazon.com: Tạp Chí Ngôn Ngữ Số Đặc Biệt - Trịnh Y Thư - Văn chương - Nghệ thuật & ... - groundwood paper) (Vietnamese Edition): 9798330332601: Trinh, Y Thu: Books
Hoặc liên lạc với tác giả qua địa chỉ email sau để mua sách có chữ ký của tác giả:
trinhythu@gmail.com
 

HẸN ANH VỀ VĨ DẠ NGẮM MƯA BAY

Hoàng Thị Bích Hà
 
Vĩ  Dạ
 
Trời Vĩ Dạ vẫn xanh màu thu biếc
Nắng hàng cau ngày ấy vẫn còn đây
Dây trầu xanh vẫn nồng mùa hạ cũ
Mắt nâu buồn, gợi thoáng khách phương xa
 
Anh có về hãy ghé bến Đông Ba
Chờ em sang chung thuyền về Vĩ Dạ
Một dòng sông có xa chi là mấy
Mà sao anh e ngại bến đò Cồn?
 
Mái tóc xanh của một chiều thu ấy
Xỏa vai gầy buổi ấy lá me bay
Phía Đập Đá thoảng mùi hương bắp dậy
Chén chè Cồn thơm thảo đợi người xa
 
Anh hỏi em Huế bây chừ tháng mấy?
Để mà chi khi Huế cả bốn mùa
Tiếng sông Hương và sương chiều bảng lảng
Bóng trăng ngà, thành quách thuở vàng son
 
Thu còn nhớ cả chiều xuân của Huế
Mùa đông trời se lạnh, nhớ không anh?
Tà áo bay phía Trường Tiền tan lớp
Hẹn anh về Vĩ Dạ ngắm mưa bay!
HTBH

Thursday, February 27, 2025

ĐỜN ÔNG ĐỜN BÀ VÀ GÀ CHỌI

Tố Nghi
 
Gà chọi
 
Phê rô nói với đức Jesus : Tui đươc dạy rằng phải tha thứ cho tha nhơn 7 lần. Trời thần ơi, 7 lần nhiều quá làm hổng nổi thày à, tui tự ý bớt xuống có đậng hôn? Đức Jesus mới nói: Phê-rô ôi, nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt, ông phải tha chẳng những bảy lần mà bảy mươi bảy lần lận, vì rằng nhơn loại sanh ra không phải để được tha nhơn phụng sự, nhưng là để phụng sự tha nhơn... bla bla bla - khúc sau tui quên dzồi -
Hồi tướng công về tới, tui nhắc lợi bài phúc âm với chút ít dị biệt cho phù hạp tình hình thời sự: Ông chồng được tha thứ bảy lần, nhưng bà vợ thì phải được bảy mươi bảy lần tổng cộng lận. Tướng công phun cả cơm ra ngoài, hỏi ai nói câu này vậy? Tui nói đây là lời đức Jesus khuyên thánh Phê rô, và Phê rô nghe theo nên được giữ remote control cổng nhà trời. Chả lại hỏi có vậy à ? Tui nói quả là có vậy, vì vụ này đã được ghi chép đàng hoàng trong phúc âm.
 
Tướng công ngẫm nghỉ 1 chập rồi phán, vậy cũng có lý, đờn bà cần được tha thứ mười lần hơn, cũng bởi chúng phạm tội não nùng, lâu dài và thường trực. Nếu số lần tha thứ ngang ngửa cho cả hai phái thì bảo đảm... thiên đàng sẽ chỉ tuyền đờn ông thôi, do thánh phê rô đã buộc phải mời đám đờn bà rẽ sang hướng khác, cổng khác.
Nhưng... phái đẹp nghe sơ nô phụ đề thêm nè : Tội của đờn bà là tội lẻ tẻ nhỏ hìu nên tha cũng dễ. Còn cái đám lựu đạn kia kìa, chúng phạm cái đáng cái, tuyền tội trọng do cố ý không hà... Cái rồi chúng chờ tới phục sanh, khi có giải tội tập thể thì ló vô đậng xin tha thứ, cho lẹ và cho dễ. Bảy lần tha tội cho đờn ông còn quá tổ 77 lần cho đờn bà,  cũng bởi nàng vốn nhẹ dạ yếu lòng nên mới lơ đãng phạm tội chớ bộ!
 
Sáng nay ông kia dòm gương thấy mặt vàng khè, hỏi vậy chớ hồi hôm bôi kem chi vô mặt chả, tui nói bôi nước nghệ. Hỏi tại sao bôi nước nghệ, tui nói bôi nghệ cho săn da chắc thịt, cũng bởi nhà đạo đức luân lý kia mới đăng đàn, răn dạy đám đực rựa đồng bào bài học bác ái với vợ: thánh phê rô biểu phải tha nàng 7 lần thì cũng chỉ là bác ái thụ động mà thôi - bị hổng tha là khỏi cơm nước cà phê bánh ngọt tráng miệng chi ráo nữa, tha vậy là tha cho chính mình -
Bác ái tích cực là nếu bị vợ tát 1 cái, còn phải chìa má xin tát thêm 76 cái khác, giả như vụ tát ni làm nàng đẹp dạ sướng lòng. Nên dzồi... tối tối mới ráo riết bôi nghệ sửa soạn chớ bộ !
 
Chuyện bôi nghệ có căn cơ xứ sở đình huỳnh, hổng nói dỡn, bị là kinh nghiệm học hỏi từ ông Năm gà lối xóm phía sau, và là một phần tuổi thơ tại đường Lê văn Duyệt... - Nhứt định là không nhớ SG đâu, chỉ nhớ kỷ niệm cũ lúc nhỏ sống nơi đó thôi mà -
......
 
Hồi ở Lê Dzăng Duyệt, phía sau nhà có miếng đất trống, rộng bể ngang nhưng rất nông, sâu lối chứng 4 thước là hết cỡ. Cái rồi... ông Năm quây dậu rào, mang gia đình tới cắm dùi dựng nhà ở.
Lâu quá xá tui hết còn nhớ ra ông mấy đứa con, nghe nói quê ông ở Bà Điểm, chiến tranh leo thang nên thiên cư lên sài gòn. Xóm nhỏ coi vậy mà hiền lành, hồi ông bà tỉnh rụi chiếm đất dựng nhà, cũng hổng ai nói năng thưa gởi chi ráo. Và ông năm chuyên nghiệp nuôi gà đá gà chọi. Lối xóm bèn tặng ông danh hiệu năm đá gà.Sớm mơi ra vườn sau ngó qua, thấy ông năm gà ngồi ngay hàng hiên đang vấn thuốc, hay miệng bập bập điếu thuôc vấn xong, và y chang chinh tướng, đứng giữa bày "quân kê" mần màn săm soi thanh sát.
 
Gà đá hay gà chọi tuyền là gà trống, được nuôi nấng dạy dỗ khác cách. Sớm mơi ông năm lần lượt mở từng chuồng để gà đi dạo cho bớt cuồng cẳng sau một đêm... ngủ đứng. Gà chọi cao lớn, mồng và nọng cổ đỏ gay, lông cánh mượt mà, đặc biệt cập chơn lêu khêu cứng cát bự, phía sau có cái cựa dũng mãnh, đươc người nuôi ra sức dũa mài như một vũ khí tập hậu để đá giò lái hầu dứt điểm chiến trận.
Năm gà phải xuống tận Bà Điểm đặng tìm giống tốt mua về, nuôi và huấn luyện từ khi còn trứng nước. Mỗi chú gà có khai sanh lý lịch gia cảnh đàng hoàng, được người bán giới thiệu cho người mua lựa chọn, y chang ngựa đua vậy. Gà đá chuồng nhà do đích thân chủ chuồng bao dàn từ A tới Z. Vô trại nuôi gà đá săm soi, lượm ra một con vừa ý vừa túi tiền, xong mang về vỗ cho lớn và huấn nghiệp cái kiểu... dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, dạy xong chắc cũng trần ai khoai củ hổng dỡn. Còn đi mua gà nòi có tiếng tăm rồi, đã vừa mắc lại vừa hổng đã, chỉ mấy dân chơi gà mờ tức tay mơ nhưng có của mới làm vậy.
Mỗi bữa Năm gà ôm đám gà nâng niu, tỉa lông cắt cánh mần màn chỉnh trang nhan sắc, mào nọng chơn gà đuợc bôi nghệ cho săn chắc, mỏ và cựa được mài cho nhọn sắc thêm. Đại khái con gà là dũng sĩ xông pha trận mạc dương màu cờ sắc áo cho chủ.
 
Hổng biết thực phẩm nuôi gà đá có khác thức ăn của gà thường (gà mái nuôi lấy trừng và gà nuôi lấy thịt) hay không, nhưng màn huấn nghệ mới là chuyện thứ thiệt và thứ dữ. Hồi con gà vừa dọng dọng tới tuổi dậy thì, chơn cẳng bắt đầu cứng cát là a lê hấp được mang nhốt chưồng riêng đề phòng chuyện gây gỗ có thể sanh án mạng. Án mạng xảy ra hoài hà, cũng vì chủ chuồng thiếu đất dựng chuồng, buộc phải nhốt chung cặp đám gà cứ ngỡ còn non nớt, rồi sơ ý hổng dè chú gà con chưa tới tuổi training mà máu nóng đã cuồn cuộn chảy. Sớm mơi mở của chuồng ngó vô thì một con đang nằm bẹp thở hắt, còn con kia oai vệ xử dụng cú hồi mã thương dứt điểm bạn đồng chuồng !
 
Chuồng chật thiếu chỗ bay nhảy, thành thương tích nếu có cũng hổng trầm trọng tới nỗi mất mạng. Bại tướng được lôi ra cho sang nằm ổ khác, vết thương được rửa với nước pha rựợu xong lau khô bôi thuốc đỏ, và băng bó bằng vải mùng cuộn vòng y chang thương bệnh binh nhơn loại loài người. Mỗi bữa mỗi tháo mỗi thay, đâu lối vài bữa là lành - tía nói thịt gà hiền nên thương tích dễ liền lợi, còn thit người độc, lại thêm thích thò tay sờ gãi thăm dò nên dễ nhiễm trùng -
Nghệ là một thứ không thể thiếu trong "huấn nghệ" tức "hướng nghiệp". Nghệ được mài ra, vắt lấy nước bôi vô những chỗ da thiếu lông vũ (mào, nọng cổ, chơn, móng và cựa), bôi xong còn chà xát massage cho thấm vào để săn chắc thêm. Nghệ còn được dùng trong băng bó vết thương vì có tánh sát trùng. Năm gà mua thêm trụ sanh bột (tyfomycine) khi cần sẽ rắc vào những vết thương do cựa chém quá sâu trong thịt, đề phòng chuyện nhiễm độc nữa cà.
 
Con gà khi lớn đủ, liền được tập tành cách vờn cách đá cho quen. Năm gà o bế thể lực cho gà (kể ra trên kia rồi heng) rồi một bữa hai ba bận, dùng sợi dây có đầu cột vào cái que (tre hay gỗ) đầu kia tòng teng thức ăn (cào cào, trùng đất...) nhấp nhấp cho gà mổ vào. Sau đó từ từ thức ăn có thể được thay bằng một cái đầu gà (thiệt hay nhựa), mội lần mổ trúng và giựt xuống đất, gà được tưởng thưởng bằng thức ăn xịn, trùng đất hay lúa hột. Phương pháp nhử nhấp ngày càng thăng tiến đúng bài bản trường đấu, để gà xông pha chiến trận cho quen. Rồi thì... các chủ vườn nọ mới hẹn ngày ôm gà tranh tài cốt coi giò coi cẳng đám gà tập sự làm dũng sĩ.
 
Tổ chức đá gà dễ dàng hơn tổ chức đua ngựa. Chúa nhựt cuối tuần nhà Năm gà nhộn nhịp khách ôm gà tới tỷ thí cùng nhau. Nhưng đây chỉ là những buối đấu sơ khởi xã giao, cốt cho đám gá mới lớn sửa soạn tinh thần chiến trận. Không thấy bao giờ (hay có mà tui hổng biết) chuyện cá độ hơn thua tại trường gà sau nhà.
Dủng sĩ còn thơ uýnh lẹ xìu lẹ, thiệt sự hổng hào hứng chi ráo. Dũng sĩ trưởng thành có lẽ kinh nghiệm bài bản rồi nên cuộc chiến đậm sắc màu mãnh liệt phấn kích. Hai chủ vườn xách lồng gà và đồ nghề phụ trợ giữa hiệp đấu. Người coi (phần lớn là trẻ nít) bắt đầi bu lợi quây tròn, la hò cổ võ.
 
Hồi cửa lồng vừa mở cho hai dũng sĩ bước ra, có con hăng tiết xáp liền, có con đủng đà đủng đỉnh ngó chừng đối phương. Rồi chủ nhơn gà mới ôm chúng mần màn nắn bóp đập vỗ cho máu huyết lưu thông, xong mới cho xáp lá cà hiệp một, đấu nhàu một chập sơ sài gây khí thế sa trường, và đây chỉ mới chỉ là introduction thôi nha. Sau hiệp, hai chủ vườn ôm gà ra, và... teng teng teng tèng... ông năm gà khởi sự khich tướng cho gà nhà thêm hăng tiết (... vịt), ông ngậm 1 ngụm rượu, phun vô đầu cổ con gà, rồi vỗ rồi nắn chập nữa. Cũng có khi ông ôm con gà vào ngang hông, lấy tay cạy mỏ gà ra, rồi vớt nước (hay rượu ?) đổ vào họng cho gà, và đập vỗ vào nọng cổ cho nước xuống lẹ.
 
Sang hiệp nhì thì hai dũng sĩ đã hung hãn lắm rồi, vửa thả ra cái xấn xổ vô nhau, bao nhiêu ngón nghề dạy dỗ mang ra hết cốt để triệt hạ đối phương. Sau hiệp nhì thì cả hai dũng sĩ gà coi như đều hết sức, nên rồi chủ gà phải ráo riết màn giúp gà lấy sức lợi cho kịp thời. Thế là lại phun rượu, xoa bóp, cho nước... Lắm khi con gà mệt quá, rãi nhớt tràn ra mũi ra mỏ, sanh khò khè khó thở, ông năm mới rút khăn vắt vai xuống thấm lau hết đờm rãi, và nếu cần (vì đờm rãi sâu trong họng) còn kê luôn miệng vào hút thẳng ra dùm cho thằng con - hồi nớ mấy cái bơm hút mũi trẻ con chưa phát mình ra, bằng không dám đám gà đá cũng được cậy nhờ khỏi phiền hà nhơn loại –
Số hiệp trong một trận và thời lượng mỗi hiệp được ấn định trước (bị hồi đó nhỏ quá hổng để ý thành hổng rõ). Nhưng... cũng có những trận được thoả thuận "không chết không dzia" nghĩa là uýnh cho tới khi một trong hai dũng sĩ không bỏ mạng ngay sa trường thì cũng sau đó, vì thương tích đã quá nặng. Cũng không rõ như thế nào thì được trong tài xử huề nữa lận.
 
Hào hứng nhứt mà cũng não nuột nhứt là sau cuộc tranh tài. Gà thắng trận liền được chủ ôm ấp vỗ về nâng niu trìu mến, rồi được thưởng trùng đất. Ngó nó điệu đàng vờn qua vờn lợi, xong mổ gọn con trùng nuốt chửng xuống cái rột, thất kinh luôn. Gà bại trận cũng được chủ ôm ấp vỗ về, nhưng y chang gà nuốt giây thung, nằm xuội lơ, mắt lạc thần, thở thoi thóp - chờ thánh Phê rô xúc về, bỏ nồi cà ri đãi các bà các cô đã may mắn lọt cổng nhà trời do nói ít có lẽ - Có khi chủ vườn động mối thương tâm (vừa thua bạc, vừa mất gà), nhờ người trông chừng dùm thằng con giây phút lâm chung hầu tránh màn đau xót !
 
Thỉnh thoảng... trong vài trận dỏm, mới đá qua lại vài cú thì 1 con ù chạy khỏi đấu trường luôn, thế là vãn tuồng và vãn lẹ làm chủ nó ức lòng xổ nho xổ nhãn lia chia. Tía nói tối nay dám có đĩa gà xé phay trộn rau răm, còn không cũng tô cà ri ấn độ. Má biểu thịt gà đá vừa dai vừa hôi, ăn sao đặng, rồi than vãn không ngớt chuyện ác nhơn của đờn ông, nếu không tính chuyện bạo lực, thì cũng chỉ nghĩ tới miếng ăn miếng uống.
 
Vậy chớ so gà đá với cá ngựa, có lẽ là giải trí lành mạnh nhiều lần hơn. Y hình chưa nghe có người tán gia bại sản vì cá độ gà, nhưng bán vợ đợ con đặng cá độ ngựa nghe rất thường. Chưa kể là đua ngựa có gian lận bán độ mua nài, đá gà nhứt định là không. Con gà chừng thả vô đấu trường là không làm chi đậng nữa, chỉ còn biết trông cậy phó thác gà nhà trong tay chúa từ nhơn!
TỐ NGHI
 

Monday, February 24, 2025

GIỚI THIỆU SÁCH MỚI

Phố văn đã nhận được:
  

TẠP CHÍ NGÔN NGỮ
Ấn bản đặc biệt
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
BẰNG HỮU & VĂN CHƯƠNG
 
Ngôn Ngữ xuất bản 2025
Sách dày 546 trang.
Thiết kế bìa: Uyên Nguyên Trần Triết
Thiết kế sách: Lê Giang Trần
 
Xin cảm ơn Nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
 
Các bạn có thể mua sách ở đây:
– Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Minh: ngkhanhm@gmail.com
– Nhà xb Nhân Ảnh: Lê Hân: (408) 722-5626 han.le3359@gmail.com
– Hoặc mua trên mạng qua link https://www.amazon.com/
 
 
Trích Thư Đầu Sách của Luân Hoán
 
Chân dung văn học của nữ sĩ không xa lạ, không bất ngờ với bạn văn, bạn đọc. Với đời thường, chị được sinh ra năm 1951 trên vùng đất “nghìn năm văn vật” Hà Nội, sau đó được trưởng thành tại một thủ đô có nền văn minh tiến bộ nhất Việt Nam: Sài Gòn. Chưa hết, chị tiếp tục hấp thụ những tinh hoa tại một vùng đất cực kỳ tự do, giàu màu sắc văn minh, từng được gọi “thủ đô người tị nạn” hồn vía của VNCH nối dài. Trong những vùng địa linh kể trên, Nguyễn Thị Khánh Minh khởi hành văn nghiệp khá sớm (so với tuổi đời) từ năm 1966, và chỉ trong một thời gian ngắn, nữ sĩ đã gầy dựng cho mình môt gia tài văn học có giá trị vững mạnh. Cụ thể 15 đầu sách gồm các thể loại thơ, văn, nhận định, giới thiệu, biên khảo cả đến soạn tự điển. Để phổ biến, chị chỉ chọn những nguyệt san, tạp chí ưu tú nhất. Song song với tác phẩm, một kho thân tình bè bạn giao hảo cũng được chọn lọc gồm toàn những nhân vật lừng lẫy trong văn giới Việt Nam, giàu tuổi đời, tuổi nghề như học giả Giản Chi, nhà văn Doãn Quốc Sỹ, hòa thượng Tuệ Sỹ, nhà thơ Bùi Giáng, Trụ Vũ, Du Tử Lê, Tuệ Mai, Phạm Thiên Thư, Nguyễn Xuân Thiệp, Đỗ Hồng Ngọc, họa sĩ Đinh Cường.
 
Ngôn Ngữ tạp chí khá bất ngờ được nữ sĩ đồng tình cho phép đứng tên thực hiện tuyển tập này. Chúng tôi rất vui vẻ và thực hành nghiêm túc như những tuyển tập “tác giả tác phẩm” trước đây, Sách sẽ có số trang theo sự chọn sẵn của nữ sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh, cùng sự góp ý của một số bạn thân thiết của chị như các nhà văn, nhà thơ Trịnh Y Thư, Trần Thị Nguyệt Mai, Nguyễn Thị Thanh Lương, Nguyễn Đức Cường… Chân dung tác giả qua các phác họa và hình chụp của những họa sĩ tên tuổi như Đinh Cường, Trịnh Cung, Lê Thánh Thư, Trương Đình Uyên, Duyên, Lệ Dung Bùi, Phan Tấn Hải, Nguyễn Tiến Đức, Lương Lệ Huyền Chiêu, Doãn Cẩm Liên, Trần Quang Châu, Lữ Kiều, Lê Quý Sơn, Chương Chương, Nguyễn Khiết Minh, SueCong, Michael My, Bảo Huân.
 
Phần nhận định, giới thiệu, phê bình, cảm nhận, tặng phẩm thi ca… viết bởi những nhà văn lẫy lừng danh xưng, cùng thân tình quý mến, xin liệt kê không thứ tự Giản Chi, Du Tử Lê, Cung Tích Biền, Phạm Thiên Thư, Trụ Vũ, Mịch La Phong, Đặng Nguyệt Anh, Thích Nhật Minh, Cao Kim Quy, Khuất Đẩu, Phạm Văn Nhàn, Nguyễn Lương Vỵ, Võ Công Liêm, Phan Tấn Hải, Đỗ Xuân Tê, Trịnh Y Thư, Hồ Đình Nghiêm, Tô Đăng Khoa, Vũ Hoàng Thư, Đỗ Hồng Ngọc, Lê Lạc Giao, Tô Thẩm Huy, Nguyễn Xuân Thiệp, Lê Giang Trần, Duyên, Thu Vàng, Trần Thị Nguyệt Mai, TrangĐài Glassey Tranguyen, Nguyên Khuê, Văn Giá LTT, Vương Tân, Diên Nghị, Ninh Giang Thu Cúc, Đào Mộng Nam, Triệu Từ Truyền, Đặng Ngọc Nữ, Nguyễn Âu Hồng, Trần Quí Phiệt, Một Người Bạn, Tôn Nữ Thu Thủy, Thanh Vân, Như Hiên, Hoàng Xuân Sơn, Nguyễn Đức Cường, Nguyễn thị Thanh Lương.
 
Phần hàn huyên, phỏng vấn, được thực hiện bởi: Lê Thị Huệ, Hồ Đình Nghiêm, Triều Hoa Đại, Việt Báo… Kính mong quý bạn đọc đã từng và sắp quý mến văn tài của nữ sĩ, mang về tủ sách cho gia đình mình.

 
LUÂN HOÁN 

Sunday, February 23, 2025

SINH. VÀ LUYẾN

Hoàng Xuân Sơn
 
Picture: Amanti Art
 
Bây giờ
Sinh luyến phần ba
Hai phần tử biệt
Lụa là dung nghi
Buồn thây tôi trút lốt vì
Áo xanh mặc niệm hồi quy tục trần
Rung đời
Nợ trả phù vân
Về đâu cuộc lữ dự phần hanh hao
Tôi đau người như tôi đau
Cắm xuống hủy thể
Sắc màu âm ba
Điệu trơ của bóng sói. và
Gầy như lũng. tượng.
Chế
Pha
Tình buồn
Thất thần một nạm tà dương
Phố đông hoạn nạn trầm hương mịt mù
Rồi cất giấu
Rồi nghiệm thu
Bóng khuya cài với tâm tư
Xói mòn
Khi đá còn trồng lên non
Tưởng như huyền thoại mòn hôn dấu tình
Bây giờ đợi gió thất kinh
Gọi ai
Cứ ngỡ gọi mình du dương
Thưa em sinh luyến một đường
Tôi còn yêu với
Sâm
Thương
Bộn bề
 
@HXS.
13. 12.24