Đà Lạt.Tranh Đinh Cường
Mỗi
khi không khí Sài Gòn khó thở, tôi lại tự nhủ phải đi đâu đó vài ngày. Nhưng rồi
không đi đâu. Nhẫn nại sáng thức dậy pha một ly cà phê rẻ tiền, uống một mình,
nhắm mắt cho xong. Sau đó ngồi vào bàn viết. Nghỉ ngơi và nghĩ ngợi một lát. Lại
đọc và viết
Ăn uống xen kẽ, ngủ xen kẽ. Thi thoảng nói vài câu cần thiết với ai
đó. Nhẫn nại một lần như thế là một mạch mấy năm. Cho tới khi thấy không khí
Sài gòn khó thở, lại tự nhủ phải đi đâu đó vài ngày.
Đà
Lạt cuối cùng đã phá vỡ chu kỳ này.
Tôi
viết cho chàng em sẽ đi… Và đi thực, trên chuyến xe đêm.
La
Ngà, Bảo Lộc dưới trăng Mười Sáu đẹp ửng lên. Xa xa ướt át những dòng nước mềm,
những thung lũng, đồi trà, rừng thông gối lên nhau thiếp ngủ. Trong khoang xe tối
mịt nhìn ra, cảnh vật bồng bềnh huyền hoặc. Xe như đang trôi, đang rơi, đang lạc
giữa không trung hun hút gió.
Chàng
bảo em thăm lại cho anh con đường Hoa Hồng, cà phê Tùng, chợ Đà Lạt
trong khi
ký ức của tôi chỉ có dã quỳ và anh đào nghiêng nghiêng khoe sắc. Con đường Hoa
Hồng thơm bước chân trai trẻ một thời, tôi biết tìm đâu! Ba mươi năm
(1986-2006) xa cao nguyên Lang Biang, qua đại dương, qua những vùng tuyết dày,
những núi đồi, thung lũng, những đô thị choáng ngợp hiện đại… chàng lẽ ra đã
thành người khác. Nào hay hoa hồng Đà Lạt vẫn khắc khoải ủ thơm trí nhớ!
Mấy ngày ngắn ngủi, loanh quanh Đà Lạt tôi
chỉ nhặt được những nghịch âm tháo rời góc chữ tối lúc nghiêng mình giơ máy ảnh
hứng những khuôn mặt xa lạ, những đóa hoa mồ côi ven đường. Lùi về phía sau, đi
lên phía trước, thỉnh thoảng đứng đâu đó trong vườn hoa Bích Câu, khu Hòa Bình,
hay Thung lũng Tình Yêu, Trúc Lâm Thiền viện
thì cũng chỉ một điệu lơ ngơ của
người mất bóng.
Đà
Lạt nhiều má hồng thiếu nữ trong áo len, khăn quàng đỏm dáng, Đà Lạt tấp nập
khách du lịch cuối năm, ồn ào Festival Hoa nhưng Đà Lạt không có được diện mạo
tươm tất, sáng sủa, phong nhã như người
ta cố gán cho nó trên phương tiện truyền thông. Điều này có thể nhận thấy dễ
dàng khi đứng trên ốc đảo Hòa Bình nhìn ra đường Phan Bội Châu, Hàm Nghi phía
sau, đường Lê Đại Hành, Duy Tân, Minh Mạng, Tăng Bạt Hổ phía trước- những con
đường đa phần là dốc, những con đường nghèo hàng hóa, thiếu người qua lại đông
vui, cứ xệu xạo như hàm răng người già, trơ lợi, xám ngoét. Hai chữ ngày xưa dù
bị kìm nén vẫn rầu rĩ vang lên trong những câu chuyện giữa du khách và người địa
phương đứng tuổi. Ừ đúng! ngày xưa Khánh Ly từng hát ở đây, Trịnh Công Sơn, Lê
Uyên Phương từng làm những ca từ tuyệt vời ở đây, Nguyễn Thị Hoàng, Phạm Công
Thiện, Nguyễn Xuân Hoàng, Vũ Khắc Khoan, Trần Trọng San... từng học, từng dạy,
từng rong chơi ở đây. Những quán cà phê họ từng ngồi, con đường họ từng đi, mặt
hồ, ngọn đồi, bóng đêm, cơn mưa, giọt sương vương hình bóng họ.Tất cả đều lấp
lánh hào quang. Ngày xưa…
Gió
từ hồ Xuân Hương thốc lên rét ngọt, quẩn giữa giòng người, theo tôi luồn nhanh
vào quán cà phê Tùng- nơi chàng dặn tôi phải đến. Chưa bao giờ và ở đâu trà và
cà phê dở như ở đây, vào buổi sáng này! Chỉ năm ngàn cho một phin đen, một chỗ
ngồi ấm áp, bình dân ngay khu Hòa Bình, quá rẻ, còn đòi hơn sao? Có lẽ chàng sẽ
nói vậy, và còn thêm, cái quan trọng nhất của một quán cà phê không phải là
ngon, là đẹp mà phải là không khí dễ chịu, nơi người uống có thể nghe rất nhiều,
rất up to date thiên hạ sự, mà không cần phải nói hay bộc lộ bản thân. Tôi còn
hình dung chàng sẽ cau mày lắc đầu vì ngỡ tôi trọng vị ngon đầu lưỡi hơn cái
sabi do cà phê mang lại
Lên
Đà Lạt là trở về, là hành hương, là sắm sửa trang hoàng cho ký ức mai sau, là tập
thể dục giữa giờ, là ra chơi thư giãn. Nhưng là gì thì cũng leo dốc như nhau,
hít hà vì lạnh, chụp ảnh say sưa với thiên nhiên, thả hồn theo tiếng nhạc của
Hoàng Nguyên Ai lên xứ hoa đào đừng quên mang về một cành hoa để cảm thấy
mình cùng lúc vừa trẻ lại vừa già, vừa giàu lại vừa nghèo nàn thảm hại. Tôi
khác! Tôi không gieo mình vào vòng tay ấm áp cùa Đà Lạt, không chia sẻ với nó
điều gì, ngay cả một giọt thở dài, một gợn trán cau lại lăn tăn! Chỉ lơ ngơ,
như khách lạ, đi tìm mải miết con đường Hoa Hồng.
Em
thăm lại cho anh con đường Hoa Hồng… Đơn giản chàng viết thế, hờ hững, chiếu lệ,
như hai chữ hôn em cuối những bức thư không bao giờ dài quá hai giòng. Tôi mất
nhiều giờ hỏi thăm người già về con đường này. Người thì lắc đầu không biết,
người lại cả quyết chưa nghe tới nó bao giờ, người khuyên tôi hãy tìm nó trong
lòng. Tôi nghe cả ba!
Anh
yêu! Em gọi anh như thể từ chữ A chữ N chữ H vô tri có thể bước ra thân hình
anh cao lớn ấm áp, dắt em đi ngược lên ký ức mù sương bốn mươi năm trước, tìm
ra đường hoa hồng trong câu thơ buồn tê tái thời anh mới bén duyên Đà Lạt:
Hoang
vu chín đến độ thèm
Lạnh
tàn nhẫn rót vào đêm lên đường
Mù
sương phố núi mù sương
Nhịp
buồn hút gió hồn nương sao rừng
…
Những cơn mưa dai dẳng, tầm tã, trái khoáy
vào mùa Noel năm nay đã làm anh đào không nở được, còn dã quì thì thưa thớt đến
nỗi tôi không cách gì chụp một tấm ảnh thung lũng rực vàng dù đi tìm suốt ngoại
vi thành phố. Vì kinh tế, người ta đã chặt phá không thương tiếc những vạt hoa
quì. Đường Hai Bà Trưng, Phan Đình Phùng, dốc Duy Tân, Minh Mạng, Hàm Nghi
chen chúc nhấp nhô đủ kiểu mini hotel. Tất cả đều hồn nhiên vươn cao như cỏ dại.
Đứng trên đồi nhìn xuống, ruộng rau, ruộng hoa không khác những miếng vá lem
nhem, vội vã. Nhiều năm qua, Đà Lạt đã bóc rừng, bòn di tích, bóp nát hoa
để
ăn. Kiểu ăn của con nhà nghèo- nhồm nhoàm, trợn mắt trợn mũi, hung tợn . Trách
gì hotel không nhiều thêm còn hoa ngày một héo hắt!
Bấp
búng tà dương
Những
nghịch âm tháo rời góc chữ tối
Nàng
trở biếc
Rơi
cạn bóng tượng người
Rơm
rớm
mộng!
Đúng!
Những cơn mộng của một thời, những cơn mộng rơm rớm lệ, rơm rớm máu. Tôi rên
lên, trở mình từ chỗ ngồi trên đồi Đại học Thụ Nhân quen thuộc. Câu thơ của
chàng trong bấp búng tà dương đã hái hết chữ nghĩa của tôi, chỉ để lại vi vu từng
chuỗi gió, và chút phấn thông. Phải đâu là người thiếu nữ đang thả tóc thơm
trong chiều, bắc cầu cho người yêu bước ra từ cõi biếc, tôi chỉ có bên mình cảm
giác choáng váng khi lướt qua những giảng đường mang tên Năng Tĩnh, Cư Dị, Hội
Hữu, Minh Thành… thân thương một thuở. Chàng đã học ở đây, đã nghe gió tháng Chạp
thổi rỗng núi đồi, đã ngồi trên cỏ, nơi tôi đang ngồi, để nghĩ về chuyện linh hồn
với bản thân. Bàn tay thượng đế, mộ phần chiêm bao… Rồi từ bấy đến nay bước hai
chân vào khói lửa chiến trường, rong chơi chốn văn chương điên đảo, bay qua nửa
vòng trái đất, gửi về cho tôi thông điệp đi thăm lại hộ anh con đường Hoa Hồng…
Tôi
dõi nhìn ngôi sao vút cao trên chót nhà nguyện, nghe nương trong gió tháng Chạp
những bóng xưa trở về, rì rầm mỏng mảnh. Sau tôi, lại tiếp tục những chân xa vắng
dặm mòn lẻ loi nào nữa, đến đây ngồi bên bờ vực ngôn từ, nín thinh rơm rớm nước
mắt??? Sao dâng lên từ từ trong hoàng hôn Đà Lạt chuyển dần sang màu lục, rồi
nhung tím. Những vì sao nhỏ u linh quá! Mắt tôi nhiều năm trước, bên bếp lửa, nằm
nhìn lên không gian chung chiêng trên ngọn thông ở đập Đa Thiện, cũng đầy những
ngôi sao như vậy, tím long lanh. Chàng uống
những bóng sao đó, thì thầm êm như hơi thở:
Nằm
đây xa bóng nhân gian
Ôm
em thở nhẹ dưới ngàn sao rơi
…
Mai
sau còn nhớ gì nhau
Trùng
trùng sao rụng trong màu
mắt em.
Tôi
hình dung được hơi ấm nồng nàn từ chiếc miệng không xinh nhưng mạnh mẽ của
chàng. H. ơi! nếu có anh bây giờ…
Không
còn trông rõ khu Đại Học xanh xao, nhấp nhô uốn lượn những con đường viền hai hàng
anh đào gầy guộc. Bóng đêm đã lẹ làng phủ chụp lên Đà Lạt một vẻ đẹp ma quái chết
người. Khắp nơi, đèn nhất loạt sống dậy nhấp nháy múa may, như bơi trên biển,
lúc tỏ lúc mờ. Tôi đi trong vũng sáng đó, có cảm tưởng người mình cũng lân tinh
biêng biếc, chao đảo ít nhiều. Khách sạn D.T nơi tôi ở phát tín hiệu gọi về. Đã
đến giờ cơm tối. T- cô gái ở chung phòng lo âu trong mobil phone Chị có sao
không, cả đoàn tìm chị từ chiều. Không sao, sẽ về ngay, nửa tiếng nữa.
Ngày
mai tôi rời Đà Lạt, sau khi đã đi những chỗ phải đi, đã tìm những thứ phải tìm.
Nhưng không lâu nữa, tôi sẽ về lại đây, không phải để thăm tịch dương vô hạn hảo.
Chỉ thị cận hoàng hôn mà để nằm lại vĩnh viễn trên đồi, tắt đi:
Cái
nhìn lạc lõng,
Những
xô đẩy vô hình
Nhảy
thoát khỏi bóng mình
Lững
thững đám mây nhuốm màu thơ trắng.
Tôi
đã quyết định như vậy lúc đứng trên Mả Thánh rập rờn những vệt dài dã quì xinh
đẹp bên những mộ chí không thành hàng lối. Quyết định nhẹ như mây!
Khi
trẻ người nào cũng đánh cho mình những xích sắt kiên cố mang tên con cái, vợ chồng,
tài sản, danh vọng, sự nghiệp… để phòng khi gió bão dọc đời thổi bật, dứt tung
sinh mạng. Nhưng tôi, tôi không thể rèn sắt, đúc sợi xiềng tự tra vào cổ tay, cổ
chân. Và khi tuổi già ập đến, như hôm nay, đứng trên bờ vực, ý nghĩ nhảy xuống
dòng thác Đambri ào ào trắng xóa dưới kia cứ cựa quậy ghê gớm trong đầu, không
có gì níu lại.
Chàng
có riêng con đường Hoa Hồng mà hương và sắc hoa một thời chỉ chàng biết được. Bắt
tôi đi tìm như trao cho một ẩn ngữ. Hai ngày quanh quẩn phố núi, thêm một ngày
nữa, tôi hiểu ra. Và đứng lại. Soi mặt xuống hồ Xuân Hương, rớt xuống đó tiếng
thở dài. Xa xôi vô cùng, làm sao chàng biết được tôi- người đàn bà giấu đêm vào
trong tóc đã gửi gió núi mù sương cái hôn vĩnh cửu cho gương mặt yêu dấu của chàng,
ngày trở lại, không còn tôi.
PHAN
THỊ NHƯ NGỌC
PV 67. 2007