Ban
Mai
Nguyễn Tiến Đức, Nguyễn Hoàng Nam, Lữ Quỳnh (đứng),
Nguyễn Xuân Hoàng, Nguyễn Mộng Giác (đứng), Song Thao
Viết tặng những người bạn Văn đàn anh của tôi.
“thường có
những giấc mơ
gặp gỡ bạn bè
những người bạn ra đi đã nhiều năm
nay kéo về
nói cười ấm áp
gặp gỡ bạn bè
những người bạn ra đi đã nhiều năm
nay kéo về
nói cười ấm áp
tôi rất vui
rất vui trong từng đêm như thế
rất vui trong từng đêm như thế
để lúc tỉnh ra
ngồi một mình trong bóng tối
quạnh hiu”
(*)
ngồi một mình trong bóng tối
quạnh hiu”
(*)
Tháng 6, khi những cơn gió Lào khô rốc từ Vịnh Bengan
thổi vào dãy Trường Sơn đem hơi nóng ngùn ngụt lửa phả vào mặt, đó là lúc các
tin buồn tới tấp bay về bên tôi. Từng người, từng người bạn thay nhau giã từ
cuộc chơi. Cái nóng hực lửa bên ngoài, và cái nóng trong lòng tôi ngày một dâng
cao.
Mới tuần trước thôi, anh Nguyễn Xuân Hoàng vẫn còn email
trả lời, anh nói bài viết này anh thích quá cho anh post trên VOA đi, tôi còn
đùa anh mệt như vậy mà vẫn còn làm việc sao, tùy anh thôi. Em sẽ gửi các bài
tùy bút ngắn anh đọc hàng ngày cho vui.
Đó là thời gian sau này khi biết bệnh tình anh đến giai
đoạn cuối, anh đau đớn với cơn bệnh ung thư chống chọi hàng giờ, tôi không còn
email hỏi thăm sức khỏe nữa. Vô ích, sáo rỗng. Đừng đụng đến vấn đề này, hãy
viết những cái gì nhẹ nhàng cho anh đọc, anh vui.
Nhiều hôm sau khi hóa trị về, chắc là đau đớn lắm, không
kiềm hãm nổi anh viết, anh chỉ muốn chết thôi, bây giờ ước mơ lớn nhất của anh
là được chết.
Tôi biết, một người đàn ông can trường như anh mà thốt
lời như vậy là đã quá giới hạn chịu đựng của con người, anh đang chống chọi với
nỗi đau kinh hoàng. Bắt đầu hôm đó, tuần nào tôi cũng gửi cho anh vài câu
chuyện vui, vài dòng tùy bút, không nói đến chuyện tử sinh. Tôi biết, anh muốn
quên cơn đau trong những khoảng thời gian cơn bệnh không hoành hành.
Tôi xem anh như một người anh lớn, bắt đầu từ ngày Cổ Ngư
giới thiệu tôi đăng bài trên trang web Tạp chí Văn của anh. Lúc đó Tạp chí Văn
có trang chuyên đề TCS do chị Lệ phụ trách, bạn tôi rủ rê viết bài cho vui.
Nguyễn Xuân Hoàng với tiểu thuyết “Khu rừng hực
lửa” đăng nhiều kỳ trên Tạp chí Văn trước 75, những cuốn tạp chí trong
tủ sách gia đình khi lớn lên tôi đã đọc. Tôi không ngờ có ngày mình lại quen
biết với người chủ biên Tạp chí Văn này.
Anh nhiều lần gửi các tập Tạp chí Văn về cho tôi nhưng
lần nào cũng “thất lạc”. Mấy năm trước, anh đề nghị tôi cho anh post bài trên
VOA tiengviet, trang blog văn học nghệ thuật của anh. Tôi cộng tác với trang
nhà của anh từ đó. Tôi tin một giáo sư am tường Triết học, một nhà văn dày dạn
kinh nghiệm như anh, chắc chắn hiểu rõ lẽ vô thường, và anh đã dọn sẵn cho mình
những giây phút cuối thanh thản nhẹ nhàng. Trong “Bất cứ lúc nào bất cứ
ở đâu” anh đã từng viết: Đừng sợ. Sống thì khó chứ chết thì ai mà
chẳng có phần.
Hôm qua, tôi điện thoại thăm cô Chi nhân ngày giỗ thầy
Giác, nghe giọng nói của tôi cô Chi mừng tủi, cô bật khóc rồi cố kìm nén, cô
nói, cô mừng lắm, nghe giọng em cô mừng lắm. Thắp giúp em một nén nhang trên
bàn thờ thầy nha cô. Năm nay cô mãn tang, bạn bè của thầy về đông lắm em, cô
làm giỗ thầy hôm chủ nhật rồi, không phải hôm nay, vì ở Mỹ người ta làm gì cũng
chờ đến chủ nhật, ngày thường họ đi làm hết. Giỗ thầy cũng vậy đó em.
Cô thông báo ông Tạ Chí Đại Trường bạn thầy cũng đang
nguy kịch, ông ấy ở một mình không có gia đình, cô vào thăm luôn, mấy hôm trước
cô thấy ông ấy không còn tỉnh nữa, đã mê sảng rồi. Ông Nguyễn Xuân Hoàng thì
cũng đang chống chọi ở giai đoạn cuối, chị Vy vợ ông cũng đau nặng chạy thận vô
ra nhà thương hàng ngày. Anh Lữ Quỳnh sức khỏe cũng đang có vấn đề, nghe nói
đang dò tìm các mạch máu trên não, không biết ác tính hay lành tính đây.
Những tin tức này tôi đã biết, nhưng nghe cô nói tôi vẫn
nao lòng, cuộc đời thật quá phù du cô ơi, ai rồi cũng đến ngày đó mà, em rồi
cũng vậy thôi.
Hai tuần trước, anh Nguyên Minh email mời gọi tôi viết
chuyên đề về Lữ Quỳnh trên tạp chí Quán Văn, tôi nhận lời nhưng đến bây giờ vẫn
còn loay hoay. Bao lần viết, rồi bao lần xóa.
Với tôi, Lữ Quỳnh như một người anh trai mà tôi trân quý.
Tôi quen anh cũng thật tình cờ.
Một ngày mùa hè mấy năm về trước, tôi bắt gặp bài viết
của nhà thơ Du Tử Lê giới thiệu tập truyện “Những cơn mưa mùa đông”
của Lữ Quỳnh do nhà xuất bản của Trần Hoài Thư ấn hành. Tôi email cho Trần Hoài
Thư và Lữ Quỳnh hỏi thăm về tập sách, thời gian này tôi đang tìm hiểu dòng Văn
chương hải ngoại.
Ngay lập tức tôi nhận được phản hồi, và một tháng sau tôi
nhận sách của anh từ một người bạn đem về nước. Anh nói, sách bên này gửi qua
bưu điện thường thất lạc.
Khi biết tôi là tác giả tập sách “TCS vết chân dã
tràng” anh rất vui.
Mấy ngày sau, Lữ Quỳnh email hỏi tôi tập sách TCS ở Việt
Nam ra sao rồi, báo chí dòng chính mấy năm trước đánh tơi bời em có ảnh hưởng
gì không? Sách có được tái bản không? Tôi nói em vẫn bình thường, sách bán hết
rồi, người tìm mua không có. Sau khi báo chí đưa tin, Cục Xuất Bản đã yêu cầu
lần sau tái bản phải chỉnh sửa lại phần “TCS và Chiến tranh Việt Nam”
nên có lẽ em sẽ không tái bản lúc này vì em muốn giữ nguyên quan điểm của mình.
Thật bất ngờ, khi tôi nghe anh nói anh sẽ gọi điện thoại
cho NXB Văn Mới tại Cali, giúp tôi xuất bản sách tại Mỹ. Anh thấy sách của em
in ở Việt Nam có bày bán bên này. TCS là bạn của anh, và anh muốn những cuốn
sách nghiêm túc viết về bạn của mình được phổ biến rộng rãi cho người Việt đọc.
Và chỉ trong vòng 4 tháng sau tập sách đã tái bản ở Mỹ, một điều mà tôi không
dám nghĩ đến. Với tôi, đó là một ân tình tôi không bao giờ quên.
Lần đầu tiên gặp anh ở Huế, nhân dịp khai mạc phòng tranh
Đinh Cường tại Nguyễn Trường Tộ ngôi nhà ngày xưa của Trịnh Công Sơn, anh từ
tốn, chân tình và rất chu đáo. Tôi thật hạnh phúc và may mắn có được những
người bạn như các anh, những người bạn lớn hơn tôi mấy thế hệ mà tôi kính
trọng, bên họ tôi luôn có cảm giác an toàn, ấm áp.
Giờ đây, nghe tin các anh đều bạo bệnh, tôi thật đau
buồn, ở xa không biết làm gì chỉ biết ngóng tin. Lâu lâu anh Lữ Quỳnh điện
thoại thăm hỏi là tôi vui cả ngày.
Tôi vẫn còn nhớ ngày Cao Xuân Huy bệnh nặng, Trần Vũ báo
tin, tôi điện thoại xin phép anh làm chuyên đề trên Vanchuongviet nhưng chưa
kịp thực hiện anh đã mệnh chung, ngày đó tôi ân hận hoài. Rồi đến cái chết của
nhà thơ Chu Trầm Nguyên Minh, người mà tôi chưa kịp nói lời cảm ơn, chưa kịp
viết bài cho cuốn thơ “Lời tình buồn” với những ca từ mà thế
hệ tôi ai cũng thuộc: Anh đi rồi còn ai vuốt tóc/Lời tình thơm sách vở học
trò/Đêm xuống rồi em buồn không hở/Trời xa mù tầm tay với âu lo… tập thơ
anh gửi tặng khi anh còn sống.
Càng lớn, tôi càng thấy tình bạn quý giá vô cùng, tìm một
người bạn chơi được đã khó, kiếm được người tri kỷ hiểu mình càng khó hơn.
Có lẽ những người làm nghệ thuật, là những người thường
cô đơn nhất, mặc dù bạn bè của họ lúc nào cũng vây quanh.
Trong tập thơ “Sinh nhật của một người không còn
trẻ” anh Lữ Quỳnh từng viết:
Những ngọn nến thắp
Là hồi ức buồn…
…
Một ly mình. Và một ly không
Quán hoa giấy chiều nay lãng đãng
Uống ngụm nắng tàn trong chiếc ly không
Là hồi ức buồn…
…
Một ly mình. Và một ly không
Quán hoa giấy chiều nay lãng đãng
Uống ngụm nắng tàn trong chiếc ly không
Chiếc ly không là một chỗ ngồi trống vắng, là bóng dáng
của một người bạn đã đi xa.
Bây giờ tôi mới hiểu vì sao ngày xưa, Trịnh Công Sơn đã
viết tình bạn quý hơn tình yêu: “May thay trong đời vừa có tình yêu vừa có
tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình
bạn cũng có, nhưng không nhiều. Tôi thấy tình bạn quý hơn tình yêu vì tình bạn
có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng
rằng không còn tái tạo được nữa.”
Tôi biết, những người bạn thế hệ các anh đã từng sống như
vậy. Và tôi cũng tin một tình bạn quý có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn
mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được.
Quy Nhơn, 5/7/2014
Ban Mai
Ban Mai
(*) Thơ Lữ Quỳnh
No comments:
Post a Comment