Trương Vũ
Tác giả Trương Vũ và tác phẩm
Tôi thật xúc động khi đọc bài viết của Đào Như (bút hiệu của BS
Đào Trọng Thể) trên Việt Báo về tập tiểu luận Đuổi Bóng Hoàng Hôn của tôi. Là
người viết, dĩ nhiên phải có đam mê và bỏ nhiều công sức để hoàn thành tác phẩm
của mình. Nhưng, khi tác phẩm đã in ấn xong, đã được gởi đi, tôi cũng như nhiều
người cầm bút khác vốn có óc thực tế về đời sống ở hải ngoại, ít khi chờ đợi một
phản hồi dài hơn vài dòng chữ “phải đạo” từ bè bạn. Nói cho công bằng, chính
tôi cũng nhiều khi ứng xử như vậy đối với sách vở của bạn bè mình. Đời sống bây
giờ nó như vậy! Cái may mắn là không phải ai cũng như vậy.
Đào Như, hay Đào Trọng Thể, không như vậy! Đào Như, một người bạn
của những ngày ở Trung Học Đệ Nhất Cấp, đã qua 65 năm chưa hề gặp lại, đã chịu
khó đọc, đã bỏ công, đã trải lòng mình viết về Đuổi Bóng Hoàng Hôn của bạn
mình. Khi cả hai đều không đuổi được bóng hoàng hôn. Tôi đã đọc say sưa những
dòng chữ của ĐN, cảm nhận sâu lắng một niềm vui, một hạnh phúc. Những nhận xét
của ĐN phát xuất từ sự hiểu biết sâu xa về văn học, từ cái thông minh của một
trí thức, và ít nhiều từ sự độ lượng dành cho bạn. Với tôi, qua những dòng chữ
này, điều tôi cảm nhận sâu xa nhất là thâm tình của bạn. Đặc biệt, khi anh viết
về các bài “Cung Giũ Nguyên: Tác Giả và Tác Phẩm” và “Về Lại Sorrento”. Khi đọc,
tôi để mình trở về lại thành phố thân yêu, gặp lại người thầy cũ, gặp lại người
bạn thân của 65 năm trước, và bao bạn bè, bao hình ảnh thân yêu khác. Tôi học
chung với Đào Trọng Thể từ lớp Đệ Lục (lớp 7). Lớp đông học trò, khoảng năm sáu
chục. Ngày nay điểm lại trên FB còn lại ba người: Đào Trọng Thể, Phạm Hữu Đạo
và tôi. Cùng lớp nhưng ĐTT và PHĐ xem như đàn anh của tôi, học giỏi và chững chạc
hơn. Thời gian đó, thầy Nguyên rất ngẳng, thầy đem chương trình Đạo Đức Học của
chương trình Triết lớp Đệ Nhất (lớp 12) xuống dạy chúng tôi ở lớp Đệ Ngũ. Tôi
không hiểu gì hết nhưng ĐTT hiểu nên trong lớp dường như có mình anh tranh cãi
với thầy Nguyên. Thầy Nguyên khó nhưng rất phóng khoáng. Ngày nay, thầy Nguyên
đã không còn nữa. Các thầy và nhiều bạn tôi nhắc đến trong “Về Lại Sorrento”
cũng đã ra đi. Bao nhiêu cái mất.
Bài viết của Đào Như về Đuổi Bóng Hoàng Hôn là cái còn lại rất đẹp
từ một quá khứ. Tôi trân quý và cám ơn một người bạn từ năm xưa. Một tình bạn
tưởng đã mất mà còn.
Virginia,
tháng 3 năm 2021
TRƯƠNG VŨ
No comments:
Post a Comment