Cam
Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Guardian Angels. Source: Internet
Mẹ
nói:
“Không
ngờ, mẹ có được một đứa con là bác sĩ rất kiên cường.”
“Con
không biết mình có kiên cường không Mẹ à!”
Đôi
mắt Ái chớp nhanh để ngăn nỗi xúc động. Ái lảng sang chuyện khác:
“Mẹ
ơi! Sao Mẹ lại mong có con làm bác sĩ hở Mẹ?”
“Mẹ
không vì giàu, vì danh, mà chỉ vì Mẹ nặng một lòng biết ơn các bác sĩ. Nói
chung là bác sĩ, y tá và những người làm trong ngành Y con ạ!”
“Mẹ
nói đúng. Nếu không có y tá và các nhân viên khác, thì bác sĩ khó lòng làm tròn
công việc của mình.”
Ái
mang đĩa thức ăn của mình về bàn. Cái bàn ăn khá rộng, hai mẹ con ngồi hai đầu.
Hình như đã thành một thói quen rồi, không ngồi kế bên nhau như trước kia. Hai
chữ “cách ly” có ý nghĩa như một hành động vì an toàn, không phải nghĩa xa cách
tình cảm. Con người thật lạ, Ái nghĩ vậy. Kho tự điển không có thêm chữ mới, mà
có thêm nghĩa mới.
Trong
bữa cơm hiếm hoi được ngồi cùng nhau, mẹ và Ái ôn lại chuyện một năm qua. Thế
mà đã được một năm! Một năm thay đổi hẳn cuộc sống của mọi người! Thế giới có
hơn 100 triệu người mắc bệnh, hơn 2 triệu rưỡi người tử vong. Những con số biết
nói. Mỗi con số nhích lên là một sinh mạng!
Mẹ
nói với giọng bâng khuâng:
“Từ
khi còn nhỏ, mẹ đã có ý nghĩ quý trọng những vị bác sĩ. Ngày xưa, ở xứ mình, đa
số người ta chỉ đến bác sĩ khi bị bệnh thật nặng. Do đó, vị bác sĩ được coi như
ông tiên hay bà tiên cứu sống mình vậy. Hồi năm tuổi, con bị bệnh sốt xuất huyết.
Thời đó, bệnh sốt xuất huyết và bệnh bại liệt là nỗi kinh hoàng của các bậc cha
mẹ. Bệnh bại liệt thì có vaccine để ngừa, nhưng sốt xuất huyết thì không. Hôm mẹ
ở với con trong phòng cấp cứu của bệnh viện Nhi Đồng, mẹ tận mắt chứng kiến một
đêm không ngủ. Các bác sĩ, y tá, nhân viên và các sinh viên Y Khoa thực tập làm
việc không ngừng tay. Họ cũng như những người mẹ theo dõi từng giọt dịch truyền,
từng nấc lên xuống trên nhiệt kế đo thân nhiệt của những đứa con đang nóng sốt.”
“Mẹ,
chỉ khi con ra trường, con mới biết là Mẹ thích có con làm bác sĩ.”
Mẹ
cười:
“Thì
bởi vì Mẹ không muốn tạo áp lực cho các con, Mẹ muốn các con tự do chọn ngành
mình theo học. Điều Mẹ muốn, Mẹ không nói khiến các con khó nghĩ.”
“Hi
hi, Mẹ đúng là bà mẹ tân thời.”
“Mẹ
chưa già mà lị!”
Ái
nghe cảm động. Hiếm hoi có một bữa cơm Ái được ngồi ăn thức ăn do Mẹ nấu. Ngày
nào cũng là những ngày vội vã. Có được phút nào thong thả là ngủ vùi cho lại sức
rồi lại vội vã ra đi. Mà cũng đâu phải lúc nào Mẹ cũng có thì giờ kể chuyện
ngày xưa như hôm nay. Công việc của Mẹ cũng bộn bề…
“Lúc
đó con còn nhỏ quá, nhưng con vẫn nhớ tới bây giờ, ngày con mê man trong bệnh
viện. Con thấy đủ loại giấc mơ, có lẽ vì do sốt cao quá. Có lần thức giấc, con
thấy ông bác sĩ đang khám bệnh cho con. Con tưởng như ông ấy là một ông tiên áo
trắng…”
“Thì
là ông tiên thật đó! Cả bệnh viện ai cũng mến phục ông. Nhưng ông ăn nói rất thẳng
thắn. Ông sẵn lòng chê trách những bà mẹ coi thường lời căn dặn của ông. Căn bệnh
sốt xuất huyết rất tai ác, con ạ! Nó lấy mạng sống của nhiều trẻ con.”
Rồi
Mẹ rơm rớm nước mắt, nhắc đến một vị bác sĩ có con chết vì bệnh này. Đứa bé nằm
giường ngay bên cạnh giường của Ái. Trước khi chết, đứa bé còn nói líu lo. Người
cha bác sĩ đau lòng vì con, nhưng khi rời phòng bệnh, ông vẫn trấn an các bậc mẹ
cha và chúc lành cho các cháu ở lại.
Còn
một khía cạnh khác mà Mẹ thường không muốn nhớ, đó là đời sống của con người
trong hoàn cảnh xã hội lao đao. Có người nói rằng tiền bác sĩ lãnh được sau một
cuộc giải phẫu chỉ ăn được tô phở, hoặc chua chát hơn, so sánh một “ca” mổ ruột,
bác sĩ lãnh tiền không bằng một người thợ vá một cái ruột xe. Có vẻ phóng đại
quá chăng? Nhưng đó là thực tế. Nhiều vị làm trong ngành Y không ngần ngại nhận
bao lì xì trước khi làm nhiệm vụ. Xã hội tập cho họ có thói quen như vậy, lâu dần
trở thành một nhu cầu không thể thiếu. Nhưng may mắn thay, vẫn còn những người
không để mất lòng tự trọng, vẫn không để mất phẩm giá, không lao theo thời
trang.
“Ngược
về trước nhiều năm, có những hình ảnh làm Mẹ ghi nhớ lắm con ạ! Hồi đi học, Mẹ
có lúc đến thăm thương bệnh binh. Mẹ nhìn mấy ông bác sĩ quân y, thấy cũng hơi
sợ, vì trông các ông nghiêm nghị, khắc khổ lắm. Có lẽ vì thường xuyên ra trận,
đối diện với cái sống chết trong gang tấc của những người lính, nên ít khi các
ông cười.”
“Thật
vậy hở Mẹ?”
“Ừ.
Vậy chứ mấy ông cũng tình cảm lắm, chỉ có điều là họ giấu thôi! Một lần tình cờ
Mẹ thấy ông bác sĩ quân y rơi nước mắt khi một người thương binh đau quá khóc gọi
mẹ của anh ấy. Nỗi đau của con người, dù là tinh thần hay thể xác, không ai
gánh giùm ai được.”
Ái
khẽ nói:
“Con
đi đây Mẹ!”
“Lại
đi hở con?”
“Dạ.
Số người nhiễm có giảm, nhưng người ta vẫn chết vì bệnh này. Tụi con còn mệt
nhiều.”
Mẹ
lắc đầu, mắt trĩu nặng. Mẹ dặn dò như mọi lần:
“Con
cẩn thận.”
“Mẹ
cũng vậy nhé! Có ai đến, Mẹ nhớ mang mask vào rồi hãy nói chuyện.”
“Mẹ
biết. Con này, Mẹ không hiểu sao, chỉ một việc đơn giản như vậy, bảo vệ mình, bảo
vệ người, mà nhiều người không muốn làm.”
Ái
thở dài:
“Họ
có cái lý của họ. Họ nghĩ đó là cái quyền của họ mang mask hay không. Họ không
sống trong hoàn cảnh những người bị bệnh. Họ không thông cảm cho những người phải
làm việc như tụi con.”
Ái
rùng mình. Phải, một năm trôi qua như cơn ác mộng! Nhiều người cho đến lúc bệnh
nặng rồi, vẫn không tin tại sao mình bị bệnh. Họ nói họ không tiếp xúc với ai,
vậy con virus từ đâu mà đến? Không chỉ người già hay người suy yếu vì có sẵn bệnh,
mà cả thanh niên tràn đầy sức sống cũng mắc bệnh. Làm việc trong phòng ICU, Ái
như người đồng hành với bệnh nhân giành giật sự sống. Khi thất bại, Ái như cũng
đồng hành với họ trong lúc họ ra đi. Rồi Ái phải đứng lại. Họ đi một mình.
Một
lần, Ái ngồi bên người bệnh là một ca sĩ. Ai biết được đàng sau mớ dây nhợ và ống
thở, là một giọng hát thanh tao! Cô có vẻ muốn hát. Nhưng đã hết! Tiếng chim
ríu rít quyến rũ đã được thay bằng tiếng thở khò khè, và lịm dần như ánh nến
leo lét chìm vào vũng tối. Một lần, Ái ngồi bên người bệnh là một nhà thơ. Những
ngón tay run run cử động như muốn viết. Nhà thơ không còn đủ tỉnh táo để mơ mộng.
Tất cả chung quanh nhà thơ chỉ là một tấm màn u uất. Trong những ngày căng thẳng
cao độ, Ái chứng kiến cảnh phòng bệnh với những dãy giường mới mang tới, chính
là garage đậu xe của bệnh viện, cảnh hàng dài những xe cứu thương chờ chuyển bệnh
nhân vào phòng cấp cứu nhưng không còn chỗ, phải chờ cả mấy tiếng đồng hồ.
Thương tâm hơn nữa, nhà xác cũng hết chỗ. Thi hài của những người chết đã được
gói kín, sắp xếp lên các ngăn kệ của phòng lạnh dã chiến, có khi là trên những
chiếc xe vận tải lạnh. Họ nằm chật chội, lớp lớp, hàng hàng…
Phải,
một năm trôi qua như cơn ác mộng. Chết vì Covid có đáng hay không? Không đáng
chút nào. Nhưng nhiều người đã chết. Cuối Tháng Hai, nước Mỹ đã mất nửa triệu
người.
Có
nhiều lúc Ái không dám nhìn mình trong gương. Mở chiếc “khẩu trang” ra, Ái
choáng váng vì dưới hai mắt và hai bên má của mình như bị biến dạng: kết quả của
việc thường trực đeo mask ngày cũng như đêm. Những phiên trực làm mặt mũi xanh
xao. Hết trực, Ái phờ phạc tìm đến giấc ngủ, hy vọng lấy lại sức lực. Nhưng
trái lại, Ái rơi vào tình trạng mất ngủ kinh niên. Ái sợ rằng mình rồi cũng sẽ
mắc bệnh!
Một
người bạn khá thân chia sẻ rằng bạn được làm việc ở nhà, vì công việc văn phòng
có thể mang về nhà, không cần đến sở. Bạn tỏ ý lo ngại cho Ái. “Ái ơi, mình biết
“work from home” là may mắn lắm. Có những việc không thể làm ở nhà, như Ái đó!
Ái đối diện với mối nguy hiểm từng giờ.” Bạn cũng giả dụ nếu có thể chọn lựa, bạn
thà chết vì đau tim hơn là chết vì Covid. Bạn nói đúng. Cái chết vì Covid đau
khổ biết bao! Người chết vì Covid cô đơn biết chừng nào!
Vẫn
như có sẵn định mệnh cho từng người, không ai chọn lựa được đâu! Ai mà biết được
mình sẽ chết vì cái gì, chết lúc nào và chết ra sao? Có lẽ vì đã chứng kiến quá
nhiều người chết nên Ái có một cách nghĩ cho riêng mình. Đó là làm việc bằng
tinh thần của một người lính. Giường bệnh là chiến trận. Người lính chỉ có một
con đường là chiến đấu. Khi bại trận, người lính ngồi ôm mặt khóc. Khi chiến thắng,
chào tạm biệt bệnh nhân xuất viện bằng tiếng vỗ tay và lời reo mừng. Mạng sống
con người vẫn luôn quý giá!
Ái
khẽ nói:
“Con
đi đây Mẹ!”
“Ừ,
con đi.”
Ái
cười:
“Mẹ
yên tâm, không đến nỗi như trước đâu! Mình đã được chích vaccine rồi.”
Mẹ
gật đầu, nét mặt Mẹ vui:
“Phải,
cơ thể của mình đang “sản xuất” chiến binh để chống giặc. Nói ráng một chút con
nghe, ngày xưa, con nít như Mẹ làm quen với vaccine lần đầu trong đời là “trồng
trái” để ngừa bệnh đậu mùa. Eo ơi, người ta dùng cái ngòi bút thấm thuốc rạch
lên da mình mấy vết nghe ớn. Ai cũng lãnh sẹo vì “trồng trái” để khỏi bị cái bệnh
tai ác đó. Có người còn bị mưng mủ, hành lên hành xuống. Dân mình nghe chích
vaccine là mừng lắm. Họ biết tin tưởng vào khoa học. Chưa bao giờ nghe nói đến
chuyện chống vaccine.”
Hai
mẹ con không hẹn mà cùng thở dài, rồi cùng cười.
“Con
đi đây!”
Biết
trước rằng khi vào bệnh viện, Ái lại cũng sẽ đối diện với những cảnh ngộ đau
lòng. Tuy vậy, tâm trạng có phần nhẹ nhàng hơn trước, với ý nghĩ mình đã có
“cái nhà máy sản xuất chiến binh chống giặc” trong người. Có một chút hy vọng!
Lúc trước, đi ra khỏi nhà cũng là như người lính đi ra mặt trận, nhưng chuẩn bị
tâm lý sẵn sàng. Có khi không được về nhà vì phải “cách ly” đúng nghĩa. Cũng có
thể mãi không được về.
Cuối Tháng Hai, 2021
CAM
LI NGUYỄN
THị MỸ THANH
No comments:
Post a Comment