Wednesday, March 3, 2021

ANH ĐI VÔ HẠN ANH VỀ VÔ BIÊN

Nguyễn Thị Khánh Minh

Nguyễn Lương Vỵ & Nguyễn Tôn Nhan.
Photo by Đặng Thơ Thơ  2008
 
*Tưởng niệm Thi Sĩ Nguyễn Lương Vỵ, ra đi rạng ngày 18.2.2021
 
Nguyễn Lương Vỵ, trong bài thơ khóc bạn tri âm Nguyễn Tôn Nhan, anh đã viết, 
Vỗ một bàn tay
Hát âm nhớ bạn
Nhan đi vô hạn
Nhan về vô biên…
(Hát Âm Nhớ Bạn – NLV)
 
Mỗi khi ngồi quán cà phê, hễ nhớ tới Nguyễn Tôn Nhan là Vỵ lại lẩm nhẩm Nhan đi vô hạn Nhan về vô biên…
Vỵ ơi, lại có ngày hôm nay, tôi dùng chính hai câu thơ của anh khóc anh Nhan, để khóc anh. Ra đi vậy đó hả bạn hiền? Khi anh Nhan mất, anh có tôi để cùng chia sẻ những cung bậc trầm nhất của thảng thốt chia xa…. Giờ thì, 
tôi sẽ khóc, chắc là
giả vờ đôi hạt lệ
tiễn người giả vờ xa…
(NTKM, trong bài thơ khóc Nguyễn Tôn Nhan)
 
Ngàn thâu lá thức trầm âm nhạc
Rưng rưng khúc bia ca mênh mông…
(NLV, Bốn Câu Thất Huyền Âm, tr.76)
 
Ngàn thâu lá thức đọng lại muôn hạt nhạc lệ khúc bia ca… theo dấu những bước anh đi. Đi vô hạn. Về vô biên. Thế thì hai đầu đến đi kia chỉ là một điểm diệu ngời trong dòng thời gian huyễn ảo. Điểm lung linh mà có thể trong một sát na tương cảm là ta có thể nghe, có thể thấy, là không sinh không tử. Điểm hạnh ngộ của chấm ngàn thu và nốt rạng rỡ trùng sinh. Chỉ một màn sương mỏng thôi…
Tôi như nghe được tiếng cười thanh thản -mà sao âm trầm- của Vỵ nói với tôi lúc nhà thơ Võ Chân Cửu mất, mới tháng 12. 2020 đây, -luật của vô thường mà, nhói đau một chút rồi thôi tiếp tục sống chờ đến ngày ấy của mình- Và phải tường tận điều này để đừng đớn đau: Vừa mới hợp là vừa mới tan/ Tuyệt bi âm. Sấm dậy tro than… (thơ NLV), biết vậy, mà khi vô thường đến cũng sính vính chênh vênh…
Vâng, chỉ cách nhau một màn sương mỏng thôi, nơi mà Du Tử Lê đã nói trước, đó là lúc chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở một cõi nào khác* – cõi nào ấy- giờ này hẳn Nguyễn Lương Vỵ dã cùng người bạn vong niên Bùi Giáng, ông bạn tâm giao Nguyễn Tôn Nhan và người anh quý mến Du Tử Lê đang cùng chuyện vãn**, nhắc lại nơi chốn mình đã đi qua… Họ đang nói gì về cõi trần gian này?
Như là Bùi Giáng: 
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
(Phụng Hiến)
 
Nguyễn Lương Vỵ chặc lưỡi: 
Sầu khôn kham, mộng cũng khôn kham
Loay hoay chờ chết không càm ràm
Chặc lưỡi, đôi khi cũng tiếc thật
Trần gian đẹp quá, chết sao cam?!,
(Gửi Người Mai Sau)
 
Đôi khi thôi! Đúng là Vỵ! Và như là Nguyễn Tôn Nhan đang dợm bước: 
Ba La Yết Đế tới rồi
Ngó lui còn một em ngồi bên kia
Vậy thì anh cũng xin về…
 
Và Du Tử Lê ân cần: 
đất/ da/ thịt vốn chờ tôi trở lại
lửa cho tôi hơi ấm tự tiền thân.
gió nhắc nhở đừng quên ơn hơi thở
nước đi quanh như máu rất ân cần
(Mất Hay Còn Chưa Hẳn Khác Nhau Đâu)
 
Vậy đó, họ đã sống từng phút giây hiện tại trên cõi đời này đầy ý nghĩa biết bao! Rằng ta ơn phước được làm người/ Được mần thơ cho hộc máu tươi**… Tận hiến như thế đấy, thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ của chúng ta!
Thôi trả lại không gian cho họ tiếp tục cùng nhau chuyện vãn với -cõi nào-đấy… 
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Nếu gặp ta bên cầu thệ thủy
Đang nhậu với ngài Ôn Như Hầu
Thì xin có đôi lời hoan hỉ!!!
… Hoan hỉ địa chào nhau khinh khoái**
 
Ra cõi nào nơi họ đang ở, được Nguyễn Lương Vỵ gọi là hoan hỉ địa, ôi an lạc làm sao!
 
Buổi tàn đông nơi đây trĩu gió, oằn nặng bao nỗi buồn tử biệt, ánh mắt nhìn nhau như chiều nắng xế, những con chữ nhòe sương. Tôi xếp tập thơ của Nguyễn Lương Vỵ lại, như một tiếng thở dài, Âm Tuyết Đỏ Thời Gian, tôi thực sự khóc, Vỵ à, đừng nói, khóc giả bộ thôi vì tất cả chỉ là hư ảo… Biết làm sao… 
Thời gian vang một tiếng Ơi!
Chữ ghìm tiếng nấc, tiếng đời sông bay
Hắt hơi mộng ảo còn đầy
Mộng đêm còn biếc, mộng ngày còn xanh…
(Nguyễn Lương Vỵ)
 
Đó là lời hẹn phải không Vỵ?
(Dù tôi biết rằng anh vẫn cho nơi chốn anh vừa tới kia là hoan hỉ địa)
 
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
Santa Ana, ngày 21.2.2021

* thơ Du Tử Lê: Không Ai Chọn Được Đúng Đời Mình
** Câu Du Tử Lê đề tặng sách cho Nguyễn Lương Vỵ: Chuyện vãn với những đêm tận, những khuya tận. Gần bốn năm dầm mình sống với căn bệnh ung thư quái ác. Mình rất thèm chuyện vãn với kỷ niệm, chuyện vãn với hơi thở, chuyện vãn với những tình thân, và nhất là chuyện vãn với Ồng-Thần-Chết quái…kiệt!” (Trích từ bài viết của Nguyễn Lương Vỵ trong tập tưởng niệm Thi Sĩ Du Tử Lê, Người Về Như Bụi, Văn Học Press ấn hành 2019)
***thơ Nguyễn Lương Vỵ, Gửi Người Mai Sau


No comments:

Post a Comment