Ngân
Hà
Chân dung Phạm Công
Thiện. Đinh Trường Chinh vẽ
Kỷ
niệm 5 năm ngày giỗ thi sĩ Phạm Công Thiện, Phiên Chợ Sách (*) có nhận được một
bài viết của Thầy Thích Phước An, chùa Hải Đức Nha Trang, người đã miệt mài viết
trên 17 trang giấy với 6.475 chữ về Phạm Công Thiện khi nghe tin dữ đến vào buổi
chiều mồng bốn tháng hai năm Tân Mão 2011.
Và
hôm nay là mồng bốn tháng hai năm Bính Thân 2016
Vậy
Thầy Thích Phước An có liên can gì đến ông Phạm Công Thiện?
“Ở
đây, trên đồi cao vắng vẻ, vào mỗi chiều tôi vẫn thường ra đứng nhìn mặt trời
khuất dần nơi các rặng núi phía xa, rồi chạnh lòng nhớ đến những người thân đã
đến rồi ra đi không bao giờ về thăm lại ngọn đồi cao này. Tất nhiên, trong đó
hình bóng của anh Phạm Công Thiện, một thanh niên tài hoa vừa mới từ giã Sài
Gòn về đây suốt ngày tự nhốt mình trong một căn phòng đầy sách cùng những câu thơ
mà anh đã từng sáng tác ở đây, vào những đêm dài heo hút hay những chiều buồn
lê thê, lúc nào cũng sống lại đậm đà trong kí ức xa xôi của tôi:
Hồi chuông chùa vọng
luân hồi
Chim chiền chiện hót
ngang trời đau thương
Trùng dương nằm đợi
vô thường
Đồi cao bạt gió hai
đường âm u.
Hay
hai câu mà gần như những ai đã từng đọc thơ Phạm Công Thiện thì đều thuộc nằm
lòng:
Mưa chiều thứ Bảy tôi
về muộn
Cây khế đồi cao trổ hết
bông
[…]
Phạm
Công Thiện rời đồi cao chùa Hải Đức đến nay đã gần nửa thế kỷ. Nửa thế kỷ với
biết bao thăng trầm, nói theo ngôn ngữ của Phạm Công Thiện thì nửa thế kỷ đầy
“tan hoang dâu biển” … Nhưng chỉ có cái duy nhất không thay đổi với anh, theo
tôi đó là cái tịch liêu, cái hoang vắng trong đời sống cô độc của anh. Dù anh sống
ở đâu, dưới hình thức nào thì cái hoang vắng, tịch liêu của những buổi chiều
vàng vọt ấy vẫn cứ bám riết lấy cuộc đời anh như bài thơ có tên là Một buổi chiều nào đó ở California trong
tập thơ Trên tất cả đỉnh cao là lặng im
vừa được xuất bản tại Việt Nam.
I
Một gian phòng nhỏ một
buổi chiều
Một người tựa cửa đứng
buồn thiu
Một cô gái nhỏ băng
qua phố
Một tiếng chim xa lọt
xuống đèo
II
Một gian phòng nhỏ một
buổi chiều
Một người tựa cửa đứng
đìu hiu
Một người lặng lẽ
băng qua phố
Một kẻ xa buồn lén
ngó theo
III
Một gian phòng tối một
buổi chiều
Không người tựa cửa đứng
đìu hiu
Không ai bước nhẹ
băng qua phố
Không tiếng bông khô
rụng xuống đèo”.
(Trích:
Phạm Công Thiện, hiu hắt quê hương bến cỏ hồng. Thích Phước An).
Cô
Hồ Đắc Thiếu Anh, người đã đọc sách Phạm Công Thiện từ hồi 16 tuổi với niềm đam
mê kỳ lạ: “Từ nhỏ, tôi đọc Ý thức mới trong văn nghệ và triết học của thầy Phạm
Công Thiện, lúc đó tôi đang học đệ nhị, đọc chẳng hiểu gì cả nhưng cứ bị cuốn
đi, cuốn đi mãi. Tôi ôm cuốn sách cả ngày, có khi còn leo lên cây khế trong vườn
ngồi đọc khiến cả nhà tưởng tôi cũng phát… điên. Rồi sau đó tôi tìm sách của thầy
đọc nữa, mê mẩn “Ngày sinh của rắn”, nhất là khổ thứ 8:
Mười năm qua gió thổi
đồi tây
Tôi long đong theo
bóng chim gầy
Một sớm em về ru giấc
ngủ
Bông trời bay trắng cả
rừng cây
Gió thổi đồi tây hay
đồi đông
Hiu hắt quê hương bến
cỏ hồng
Trong mơ em vẫn còn
bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây
trổ bông
Gió thổi đồi thu qua
đồi thông
Mưa hạ ly hương nước
ngược dòng
Tôi đau trong tiếng
gà xơ xác
Một sớm bông hồng nở
cửa đông”
Cô
Thiếu Anh tóm gọn rằng: “Sinh ra ông đã tài năng, lớn lên ông trở thành thiên
tài”.
Nghe
xong cô Thiếu Anh ngâm thơ “Ngày sinh của rắn” bằng giọng Huế ngọt ngào, ngay lập
tức nhà sưu tập nhạc xưa Phan Dũng đã mở ngay cho mọi người nghe đoạn thơ này
đã được phổ nhạc và nhạc sĩ Lê Uyên Phương hát với giọng liêu trai.
(…)
Nhà
nghiên cứu triết học Bùi Văn Nam Sơn đến nghe thơ, trước đó, ông nói với tôi
ông sẽ không nói gì về Phạm Công Thiện. Tôi biết điều đó, và tôi mời ông đến ngồi,
như một người đã từng sống qua thời kỳ ấy, cũng đủ cho chúng tôi có chút cảm
nghiệm. Nhưng không ngờ chúng tôi lại được nghe câu chuyện thú vị từ nhà thơ Đỗ
Nghê (bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc), ông kể:
“Năm
1960, một hôm tôi đi cùng ông cậu mình, nhà thơ Nguiễn Ngu Í xuống Mỹ Tho thăm
ông Phạm Công Thiện, nhà ông ở chân cầu Quay. Bước vô nhà, ông không mời ngồi tầng
khách mà rủ lên tầng trên vì ông đang ở trên đó gọi vói xuống. Khi lên tầng
hai, tôi sững sờ khi thấy cả một tầng (nhà ông rộng và dài) chỉ để sách là
sách, từ sàn nhà đụng đến trần, còn ông thì đang lơ lửng trên một cái thang tìm
sách… Tôi chưa thấy nhà ai có sách nhiều đến vậy, khoảng giữa còn chút chỗ trống
có kệ cao đặt sách để đứng đọc… Rồi tôi cho rằng, với một người mà đọc sách nhiều
như vậy, thì đáng là một “thiên tài” rồi, quả thật hồi đó, ông được người ta đã
gọi là thiên tài PCT”.
Từ trái: Hồ Đắc Thiếu Anh, Bùi Văn Nam Sơn, Đỗ Hồng Ngọc
tại Phiên Chợ Sách, hôm đó có nhiều sách của Phạm Công
Thiện.
***
Phạm
Công Thiện mất đã 5 năm rồi, nhưng ngay cả khi ông đã rời khỏi trần gian này và
biết đâu đã bay lên cùng với các vị Bồ Tát trên trời xanh hay đã tái sinh ở một
cõi trần khác, thì lúc này đây, chúng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, lâng lâng với
dư vị cõi thi ca mà ông để lại.
Vì
tôi tin, tất cả những gì ông viết, dù là kinh sách hay những tác phẩm điên rồ,
thì nó cũng tựa vào thế giới thi ca, ở trong ông.
(trích
Ngân Hà, ghi tại Phiên Chợ Sách,
11.03.2016),
Nguồn: Trang nhà BS Đỗ
Hồng Ngọc
…………………………………………………………………………………………….
(*) Thứ bảy mỗi 2 tuần,
Hội quán các bà mẹ có một Phiên Chợ Sách cũ tại café Đồng Ca Nhỏ. Bạn bè thân
quen đến dạo chợ, thích cuốn nào thì… sẽ được photocopy lại.
No comments:
Post a Comment