Khánh
Trường
Photo: Khánh Trường và Nguyễn Xuân Hoàng
Khánh Trường, hoạ sĩ, nhà thơ, nhà văn, chủ biên Tạp
Chí Hợp Lưu từ 1990 tới 2005. Tác phẩm đã xuất bản: Đoản Thi Khánh Trường (1988),
Chỗ Tiếp Giáp Với Cánh Đồng (1991), Có Yêu Em Không (1997), Chung Cuộc (1997).
Trong một cuộc hành quân dài ngày cuối
năm 1970 thế kỷ trước, chúng tôi những người lính tác chiến của Quân đội Miền
Nam Việt Nam, được lệnh trang bị khá chu tất, từ súng đạn tới quân trang quân dụng.
Tuy cồng kềnh, nặng trĩu, tôi vẫn cố sắp xếp để ba lô có được một khoảng nhỏ, đủ
chứa vài ba cuốn sách, do vợ tôi, bấy giờ còn là “người yêu” gửi ra hậu cứ. Đó
là bốn tác phẩm của Y Uyên, Dương Nghiễm Mậu, Hoàng Ngọc Tuấn, và Ngô Thế Vinh.
Ba tác giả đầu tôi đọc say mê, đến Vòng Đai Xanh thì khựng lại. Ở tuổi ngoài
hai mươi, tâm hồn còn sũng ướt mộng mơ, tất nhiên loại sách nhiều trăn trở như Vòng
Đai Xanh không phải là món ăn tinh thần tôi ưa thích.
Mãi đến khi giải ngũ, rồi không lâu sau
miền Nam cáo chung, tuổi đời chồng chất, thê nhi, cơm áo lao đao, mộng mơ dần
rơi rụng, cuộc đời buộc tôi đối diện với một thực tế quá nhiều thô nhám. Tôi
tìm đọc lại những tác giả một thời bị tôi quên lãng. Trong số này tất nhiên có
Ngô Thế Vinh. Vòng Đai Xanh không khô
khốc như tôi tưởng. Gấp cuốn sách lại, thân phận bọt bèo của những đồng bào dân
tộc Tây Nguyên vẫn lảng vảng trong tư duy tôi với nỗi ngậm ngùi.
Tôi nhìn văn chương Ngô Thế Vinh qua một
góc nhìn mới.
Sau này được may mắn quen ông, đọc thêm
những tác phẩm khác: Mây Bão, Mặt Trận ở
Sài Gòn… Và gần đây nhất Cửu Long Cạn
Dòng, Biển Đông Dậy Sóng, tôi càng nhận ra ở người viết này một nhân cách đặc
biệt. Đó là tấm lòng và sự cẩn trọng, tận tuỵ, thuỷ chung của Ngô Thế Vinh với
mọi công việc. Từ y khoa đến báo chí, từ văn chương tới giao tình bằng hữu.
Đơn cử, để làm nên tác phẩm Cửu Long Cạn Dòng, Biển Đông Dậy Sóng,
ngoài một núi sách báo, tài liệu phải đọc, Ngô thế Vinh cũng đã dành nhiều
ngày, một mình rong ruổi qua nhiều quốc gia, từ hạ nguồn tới thượng nguồn
Mekong để tìm hiểu, ghi nhận bằng hình ảnh và ghi chép, tìm hiểu tại sao dòng
sông “nghẽn mạch”. Và tác hại của sự nghẽn mạch này đã, đang và sẽ ảnh hưởng thế
nào cho các nước có chung dòng chảy, nhất là Đồng Bằng Sông Cửu Long của Việt
Nam ?
Tôi sẽ không nói tới nội dung những tác
phẩm của Ngô Thế Vinh. Nhiều người đã nói. Và, tự thân những tác phẩm ấy cũng
đã nói, rất cuốn hút, thuyết phục, và tài hoa. Cho nên với tôi, một điều duy nhất
vẫn tồn tại trong tâm trí, mỗi khi nghĩ về Ngô Thế Vinh. Đó là ông ta, một nhà
văn, một đại biểu hiếm hoi, cho giới cầm bút có trách nhiệm, với từng con chữ.
Văn chương Ngô Thế Vinh không phải để mua vui cũng được một vài trống canh.
KHÁNH TRƯỜNG
Little Saigon, 07/ 07/
2014
No comments:
Post a Comment