Trần
Yên Hòa
Tháng ba khô quánh vành môi nóng
Môi
khốc trơ như khí đất trời
Đà
Nẵng rang hầm đêm cạn kiệt
Trông
vời Thường Đức đồi ma trơi
Lính
chết quanh đồn chưa rõ mặt
Những
khuôn mặt trẻ quá ngây thơ
Viên
đạn trúng thân làm co giật
Tuổi
xuân đành xa lánh cuộc chơi
Thường
Đức máy bay sà xuống thấp
Tản
thương dân lính khỏi nơi này
Khói
bụi mù trời sương mịt đất
Đạn
rền cùng tiếng hú quanh đây
Tháng
ba Đà Nẵng thất thanh gọi
Tam
kỳ, Tiên Phước rút quân nhanh
Lính
cùng dân tả tơi hoa lá
Đường
ngang bít lối, mù quân hành
Bỏ
lại đàng sau những hỗn loạn
Lính
bắn dân...trời đất khốn cùng
Dân
- con cá đang nằm trên thớt
Kiếp
người trôi nỗi thật lao lung
Tháng
ba thoi thóp hơi thở gấp
Đà
Nẵng ngùi trông ở cuối đường
Ta
chợt thấy mình mau gấp gáp
Xa
rời Đà Nẵng tránh tai ương
Tháng
ba Đà Nẵng co giò chạy
Chen
chúc nhau theo sóng xuống thuyền
Lặn
hụp cực cùng bên nổi chết
Ơi
đêm Đã Nẵng có buồn không?
Đà
Nẵng phố phường đang ụp xuống
Một
trời lửa rực đằng sau lưng
Một
trời quê bỗng dưng tàn lụi
Bên
bến sông Hàn khóc tang thương
Tháng
ba năm ấy còn ai nhớ
Ngó
lại đàng sau những mịt mùng
Hồn
đâu trong tháng ba, ngày đó?
Chiến
tranh hề! nước mắt riêng, chung!
(cuối tháng ba cali, nhớ xưa đà nẵng)
Bước
chân máu chảy.
này
mẹ, này em
Chẳng
nhớ ngày nào. tháng nào
Đi
qua vùng đất máu chảy
Máu
từ bàn chân mẹ. bàn chân em
Những
vết máu từ ngày tháng năm. đó
Mẹ
chạy bộ từ quán rường. chiên đàn. tam kỳ. đà nẵng
Chạy
theo đứa con phiêu lạc nơi đâu mẹ nào biết
Có
thể nó ở trên núi cao. trong rừng rậm
Cũng
có thể. nó theo tàu xuôi nam rồi há
Mẹ
chỉ có đôi tạy gầy gò ôm lấy mái đầu trần
Mái
tóc mẹ khốc khô vàng khè xơ xác
Mẹ
chạy dưới trời đạn bom nổ trên đầu chớp giựt
Bom
đạn bắn ra từ trực thăng. từ phản lực. từ bà già
Chúng
nó quần qua quần lại trên đầu đám người lóc ngóc chạy phía dưới rồi tuôn xuống hàng
tràn liên thanh xối xả
Mẹ.
và dân. và địch. trộn lẫn nhau
ai
biết ai đâu. mô nà
Cũng
có thể đạn trên núi bắn xuống
Pháo
một trăm ba mươi ly dội từ suối đá. quế sơn. việt an. thường đức
Hay
những khẩu thượng liên núp trong các tàng cây rậm bên lề đường
Xả
vào đám lính đang chạy táo tác phía dưới
Lính.
và dân. đâu có phân biệt mô nà
Mẹ
chẳng quản. chẳng sợ. chẳng run chân
Cứ
hướng đằng trước mà chạy
Chân
mẹ rách toang. máu chảy đầm đìa
Mẹ
nhìn ra đà nẵng. nơi (có thể). có đứa con mình đang là lính
Mẹ
phải tìm ra nó ở đâu
Để
mẹ dang đôi cánh tay ra
Che
chở
Mẹ
chân trần. chạy qua hà lam. hương an. bà rén
Mẹ
chân trần khô nẽ chạy qua cầu đỏ. cẩm lệ. ngã ba cai lan
Mẹ
nhìn một đà nẵng hỗn loạn bổ nháo nhào tan hoang giập dẫy
Con
mẹ ở đâu. con mẹ ở đâu.
Mẹ
nhào ra ngoài biển
Nơi
mẹ biết có những đoàn tàu ra khơi
Phải
tìm đến nơi có đứa con của mẹ
Mẹ
bu lên giây thừng
Lửng
lơ giữa trời giữa nước
May
mà mẹ bám được thành tàu
Rồi
mẹ trôi theo đoàn người
Di
tản
Đi
như là trôi
Mẹ
áo rách
Chưn
cũng rách tươm
Máu
chảy đỏ ngầu
Mẹ
lang thang giữa sài gòn
Con
mẹ ở đâu. ở đâu.
*
Này
em
Em
chạy đi tìm chồng trong ngày tao loạn đó
Em
chạy qua an hải
Cũng
đu bám lên tàu
Cũng
bị té sấp nháo nhào xuống nước
Dưới
chân em ba đứa con lau chau lách chách
O
oe khóc đòi ăn đòi bú
Con
khát sữa đã mấy ngày nay
Vú
em khô rang cạn kiệt
Em
đi tìm chồng
Con
đi tìm cha
Băng
qua vùng lửa đạn
Băng
qua những tên lính rằn ri
Cầm
súng liên thanh
Nhắm
bắn bất cứ ai
Đạn
đã lên nòng. sẳn sàng nổ sảng
Rồi
em
Lê
lết nơi bến tàu phan thiết
Lếch
thếch dẫn ba con đi bộ dặm trường
Nhắm
mắt. nhắm mũi. đi trong ngày khô hạn
Trong
đêm tối mịt mùng
Trong
cơn hốt hoảng
Chân
em tưa máu đỏ
Vết
cắt đá cuội trên đường bén ngót
Em
nhìn về phương nam
Anh
ơi. anh ơi.
Này
mẹ. này em.
Cùng
bàn chân tưa máu đỏ hằn sâu
Vết
cắt xé da xé thịt
Mưng
mủ bốn mươi bốn năm qua
Bây
giờ mới vỡ ra
Trong
tâm thức anh hiện hữu
Mẹ
bây giờ đã mất
Em
thì xa như chiêm bao
Chỉ
còn trong giấc mơ ngày xưa cũ
Của
bốn mươi bốn năm qua.
Trong
ký ức anh hồi sinh
*
Này
mẹ. này em.
Có
nói cũng không cùng
Phải
không?
Yêu
dấu!
TRẦN YÊN HÒA
(Anaheim. tháng 4.19.
cho k.y)
No comments:
Post a Comment