Sunday, February 21, 2016

MAN PHƯƠNG



Hoàng Xuân Sơn


Paul Klee. Strong dream 1929
                 
                                   tuổi già như chiếc đinh treo áo
                                   áo xống nặng nề
                                   đinh tuột

khi anh cầm lấy đôi bàn tay em mẫn cảm
cái lạnh rùng mình biến sâu vào mật thất
không gian thời gian này hai chúng ta đường bay hạn hẹp

có gì đâu cuộc sống ngày lại ngày
                 [tằn tiện kêu rêu miệng mồm khất thực]

đừng hô hoán trái yêu thương trên cành
sợ động kinh rớt xuống hòn đá lăn chùng chình
lọng cọng thêu thùa miếng cỏ rơm vô vị
tôi muốn đánh động bề sâu khe lãnh
bằng lực níu kéo của kẻ bất tòng
tâm và tánh
có khi nổi hung cơn bão lửa xuân hè
có khi vòi vĩnh ơ hờ
đuôi gió chiều cuối đông ngoe nguẩy
có sự bù đắp nào cho một gã khờ
tin  và yêu.  như thế
nơi man mác buồn tủi hổ
sơn căn xập xệ

đừng nhầm tưởng tôi không có tôi
tôi có nghìn lần nhiệt thân
xẻ dọc đường cấm
những câu thơ bài thơ đánh cắp giờ công

bay lên quả bóng mù
rật rờ khuynh hướng
cơn bệnh tràng hạt chỗ ngoẹo đầu
con mắt sau lưng phỉnh phờ nhấp nhướng
trời xanh những nõn tình xanh
nắng hoa mù chõi mắt
liếp dừa đâm gai bông đỏ hải đường
hái tặng nhành mân côi
vân vê hờn góa
vô nghĩa phải chăng rừng thăm thẳm gội
vạt nắng choàng lung linh
con chim chào mào ủ rũ

ôi
sông cứ trẩy man phương
nòi tình hai kẻ lạ

Hoàng Xuân Sơn
6 fev. 2008

No comments:

Post a Comment