Sunday, November 26, 2017

ĐỌC THƠ KHOA HỮU


Nguyễn Thanh Châu

Nhà thơ Khoa Hữu

KHOA HỮU, tên thật NGÔ ĐÌNH KHOA sinh ngày 21 tháng 8 năm 1938 tại Bắc phần. Đào thoát vào Nam tháng 3 năm 1953. Tốt nghiệp Bách Khoa hệ Cao đẳng 4 năm. Bị tù chính trị oan, mất sở làm. Sau đó đi dạy tư 4 năm. Đi lính tác chiến 10 năm, bị thương 2 lần. Đã đăng thơ và truyện ngắn trên vài tạp chí văn học tại Sài gòn. Đến tháng 4 năm 1975 giải giáp. Trong thời gian tại thế, ông vẫn âm thầm sáng tác, không hợp tác với bất cứ tạp chí, tổ chức văn nghệ nào của chế độ hiện hành.
Đã xuất bản sau năm 1975:
1/ Tập thơ LỤC BÁT do nhà xuất bản TRÌNH BÀY và nhà thơ DIỄM CHÂU ấn hành tại PHÁP năm 1994.
2/ Tập thơ THƠ KHOA HỮU do tạp chí VĂN HỌC phát hành tại MỸ.
3/ NỬA KHUÔN MẶT, tập thơ lục bát do Thư Ấn Quán Hoa Kỳ xuất bản 2010.
4/ Tập thơ LỬA do Thư Ấn Quán Hoa Kỳ xuất bản 2012
Những tác phẩm đã hoàn tất chờ in:
– LỜI BẠT MỘT TÁC PHẨM ( truyện dài )
– NHỮNG VIÊN ĐẠN ( truyện ngắn )


Đêm trước ngày triệu tập

Đêm, nghe hơi thở cầm canh
sớm mai còn ngấn lệ quanh mắt người
ơn em hàm chút ơn đời
buồn chia chưa đủ môi cười tiễn nhau.

Cầm bằng bước lỡ mai sau
tóc xưa đã cắt ngang đầu làm tin
chẳng chân cứng cũng đá mềm
chẳng quên đời thảng thốt quên từng ngày.
– Cầm bằng ta hạt bụi bay.


Số 3c đường…

Bước đi, tội nặng hai vai
đá xanh vết lở đường dài cơn đau
đến đây, bè bạn trước sau
gốc xưa xác lá ngọn sầu quê hương
đến đây, nghiêm cấm linh hồn
cỏ lên hoang phế bụi chôn tháng ngày
cửa ơi đóng nhẹ bàn tay
gió ơi tiếng khẽ đêm hay giật mình
kẽm gai nhọn huyết bình minh
hoàng hôn như bịt mắt nhìn thấy đâu
thương ta sợi tóc trên đầu
mọc thân trên ghế để râu quanh hàm
– thương ta thơ cũng lầm than.


Tình khúc cho vợ

Ví người thắt cổ ta, đây
dây oan xin hãy nhẹ tay-tơ hồng
treo trên ngày tháng hư không
đêm canh ác quỷ ngày trông gian tà.
Ví người chết thế dùm ta
tiễn người ta nguyện đưa qua chín tầng
cực hình chia ở thế gian
vai gông chân xích ta mang dùm người.
đường đi ta vẫn ngậm cười
môi hôn đã chạm nỗi đời biệt ly.


Ải bắc

Biên cương rừng giới bạt ngàn phủ
trùng trùng núi đứng giáp đầu mây
đường lên ải bắc dọc ngang lộ
muôn dấu chân qua bạt lối này.

Ta nghe tiếng vọng triền miên lũng
đỉnh đá khua hay vực gió dồn
bụi cát mù mù vó ngựa động
lòng ta, mốc cắm vết suy vong.

Ta lên ải bắc hỏi tin nhạn
hỏi thời gian tìm nhạn môn mây
thủa loạn ngôn trời đất cũng loạn
đất cắt, trời chia, loạn cỏ cây.

Ngọn suối nước khe dòng lịch sử
nghe đâu đây gọi tiếng mơ hồ
cung kiếm mấy đời đi giữ đất
chiến bào da ngựa bọc biên khu.

Nhúng bàn tay xuống trường giang lớn
năm ngón như chạm mũi cọc chôn
nhớ theo sóng lớp Bạch Đằng lộng
bóng chinh phu đoạt dáo trên thuyền.

Ta đi tìm lại đoạn đường tận
xưa, Nguyễn Trãi ngồi ngun ngút thù
người đi chân xích vai gông nặng
kẻ quay về mài bút bình ngô.

Có con nhạn trắng tung trời hót
bay liệng giữa vòng nhớ ải quan
có gã dân giã già cô độc
ngoái lại trăm năm đã mỏi


Trái tim người qua sông cửu long

Ta về, một tấc lòng xuyên Việt
trách gì sông nước cuộc bể dâu
ta về vẫn hai bờ tâm huyết
người nhớ sông, sông cũng bạc đầu.

Ta vui từng bước chân ta bước
ta vui úp mặt trong bàn tay
ta vui sao lòng ta thổn thức
như sông cuồn cuộn sóng hồn này.

Mười năm về đời bên bờ bắc
mười năm về nhớ xiết như sông
đợi chuyến phà sang, gọi ký ức
nặng lòng ta chiếc bắc giữa dòng.

Ai vẽ mùa xuân chen sắc hạ
tháng ngày trong trí nhớ như tranh
ôi yêu dấu nồng nàn như cỏ
yêu dấu như giọt nước trầm mình.

Và lớp lớp thuyền đi ngang dọc
lớp lớp người thủa ấy về đâu
ta hiểu mỗi đời là hạt thóc
gieo mầm cho đất một mùa sau.

Kè đá thức trắng đêm sương phủ
huyền hoặc trăng trên đá mài gươm
bỏ núi xa rừng trăng viễn xứ
đá sắt son lòng đá ngậm ngàn.

Ta về, hồi tưởng sông truyền thuyết
chín con rồng ẩn tích về đây
chọn đất thiêng gửi dấu móng vuốt
qua ngàn năm sót chút hình hài.       

Ta về, tưởng giữa dòng trống giục
sóng thét, bầy voi trận xuất binh
cuồn cuộn đi như ngọn nước xiết
bóng mây dồn theo bóng Quang Trung.

Hai bờ chật quân ngồi nghỉ khát
dưới mặt trời kết mảng qua sông
bạt vía, kinh hồn lân bang giặc
về phương nam thần thoại phương đông.

Thời niên thiếu cha cho áo vải
áo mẹ may thành giáp long bào
nước có nguồn cây từ cội ấy
ơn sâu, nghĩa cả nặng ngàn sau…

Ta về, mưa nắng như trời đất
sông nước chờ ta - dẫu mười năm
ví ta còn sót chút nước mắt …
nói làm sao chuyện của cõi lòng?

Ta về nhật nguyệt soi vầng trán
Lịch sử còn lưu dấu cổ kim.


Tử lộ

Ta về đây bụi đường dong duổi
ngọn gió mùa vuốt mái da nhăn
người lính cũ thành tên tù mới
cỏ cây ơi còn nhớ gì chăng.

Điếu thuốc đốt tâm can dị diệt
vết thời gian khói ám vàng tay
ngày tháng tận chiêm bao cũng tận
chỗ dung thân chỉ trái tim này.

Cuối bãi đầu sông dòng nước rút
đánh thức ta đau nỗi nghìn thu
chợt mất chợt còn như lẽ thật
chữ tử sinh âu cũng điên rồ.

Đất rã thịt xương trời sạch máu
chuyến đời đi, nào, kể từ đâu
đứt ruột ta bầm gan tháng sáu
mềm thân ta dìm mắt đêm sâu.

Đồng đội ta mấy người khuất mặt
giống ma hờn quỷ khóc chờ đây
mưa tạt run lòng ta u uất
chừng nghe viên đạn mới phanh thây.

Độ ấy em về trong hoang tưởng
áo tiểu thư phong kín chiều tà
ta gửi mắt, gửi môi, gửi tóc
bứt cỏ vàng thay một cành hoa.

Điểm gở ấy báo tin định mệnh
ta biết tìm đâu lỗi đất trời
giữa đồng gió còn xanh hẹn ước
ngôi mộ nằm trắng toát mầu vôi.

Ta nguyền rủa ta sao chẳng chết
cớ gì thiên hạ giết em đi
ta áo trận súng tay loạn nước
em yêu là phản nghịch cớ gì.

Hai mươi năm nhìn ra tử lộ
ta khóc dùm ta nỗi chán chường
bầy ngựa cũ già rong tứ xứ
cắm đầu, không ngoảnh lại bắc phương.

KHOA HỮU




No comments:

Post a Comment