Friday, February 16, 2018

CÂY NHANG CHẲNG ĐỦ ẤM TRANG THỜ

Hồ Đình Nghiêm


                                                               Nhà văn Hồ Đình Nghiêm

Hôm nay ngày đu năm, th hai đu tun mình cũng đi làm như thiên h. Ra v tuyết mng, nh rơi, câm nín. Đưng ti métro trơn trt, gió đui sau lưng, t dưng but lnh: Mình đang ln hi già yếu đi, có phi? Lc vơi, du cn, ngn la yếu. Đèn dn lu m soi chng t, ái ngi nhìn ra phn mình chng làm nên công trng gì sut tháng năm dài đu tt mt ti. Sáng đi chiu v, an tâm vì có vic làm, ch ra thôi. Không đòi hi, vui đưc ngày mô hay ngày n. Và ngày, ôi thôi, trôi rt mau. Hết xuân ti hè, qua thu li gp đông. Ba ni lnh d, x này chưa ti xuân, mùa màng xa na vòng trái đt k khôi trái khuy!

Tri lnh, mình ghé ch mua cá v kho vi tht ba ch, ớt trái cùng thơm ct lát mng; vô internet h bày sao thì nghe vy, tùy ming lưi mà gia gim mui tiêu đưng nưc mm. Chuyn ăn, mình chng nhiêu khê cu k, mình thích ăn cá vì tình c đc thy đâu đó câu nói cm đng, chân tình, và mc mc: “Cơm vi cá như m vi con”. Bao gi cũng vy, trưc khi ăn, mình ra trang th thp cho đng sinh thành mt cây nhang. Ch mt, không ba cây vì ngi khói dâng ri đánh thc còi báo đng đ phòng ha hon. Nó thc, nó ré kêu thng tht, nghe mt tai, nghe hi hp, mt sưng! Dĩ nhiên trên miếng g mình mua t ca hàng Ikea v t đóng ly có đt đ khuôn nh trng đen ngưi mình th phưng hoài tưng. Hôm nay mng Mt, mình nói cho mình nghe, ri t nhiên đâm nh t tung, quàng xiên v ngày tháng cũ.

M mình thi tr ngó đp gái, chng biết trai làng có anh mô xao xuyến? Không nghe anh ch mình k duyên do đâu thành hình mt mi tình và ri ngưi ly Ba mình làm chng, đ sau này chăm ch đ lai rai nhng mưi đa con. Trong “đi tuyn” ca ông bà, mình khoác áo s 10 mà li vào vai hu v. (Mt đi bóng đá, s 10 bao sân trên, thưng là vua phá lưi). Mình là nâm-b ten, cú rn cui cùng, đ m giã t ngao ngán kiếp bu bì sinh n. Đ mình, nghe nói m không hao tn sinh lc cho lm, như th ra đng mt bi, khe re. Cc tht đ hn đt lên bàn cân, kim đng ch ngang ln vch 4 kí 200 gr. Bnh vin nh xn xác, y tá ni hng bng mình chy đi khoe tng lng lng: Ngó nì, ngó thng cu con m tra nì. Ý nói già như ra ri mà đ thng qúy t bng bt tro tay, chưa k cái khong nhan sc: Ngó nì, cái mt ch d ghét chưa!

Ngưi quê mình có cái d mà cũng có cái d thương. Nói d ghét là do s vào điu gì đó, nói tri đi ko ai đó qu. Vì thế, tuy là bây-bi mà mình đã l ra cái vn nn d thương rt mc. (Ch quan cũng có cái “d ghét” ca ch quan. Hihi). Ch hoa cũng thế, kiêng c nên đ ra ch huê. X Huê-k. Mt vài bông huê… Tên m mình là mt loài huê hiếm, ta như hoa Trang, màu trng và thưng n r tng cm ln. Mình không mun nói tên ngưi ra, quen ri, như thu hc trò luôn du kín tên cha m bi s bn bn nht qy nhì ma s kêu đích danh khi đng ngoài ngõ réo gi đi hc. Chc bn cũng tng gp vn nn như vy, đ ngưi trong nhà nghe đưc ri qu mng: Hc trò hc bè chi mà mt dy ra bây! Thit ba de… Ging hoa, thân th m luôn sn sinh ra mùi quyến rũ. Mình đeo bà không s chúng bn cưi, ln đu ri mà ti ng phi thò tay s b m mi an gic. Ba mình đánh không nương tay do bi cái tt xu y. Đánh và chi: Đ con hư ti m! Mình nghĩ, qu nhiên mình có li vi ông, đeo m như ra thì ba mình không có cơ hi đ d kh m mình làm chuyn ti la tt đèn. Giáo dc có khi phát sinh t lòng ghen tuông. M thng Yên cưng thng Út quá làm tao chng đưc xơ múi gì! Thôi đi tiá, b tiá hng s tui có thêm đa em sao tiá? Tiá nơ-pa nhưng má ngán sinh con thì nên đ cho b ngh hưu ch. Bnh vin kêu là m tra thì phi nên hiu là rơi vào hng tui đó, ngưi thông thưng ch còn tơ vương ham mun chuyn mn ăn. Xem ra đ cho thng út s bu sa m e d chu hơn là hng đ cái thân xác nng nhc ca ba thng Yên. Yên là tên gi nng nu đa con đu ca hai ngưi. Mình sinh sau đ mun nên ch biết mt ngang mt dc ca tay “đu s” kia. ng b nhà đi làm cách mng t đi tám honh cơ. M mình quay qut thương nh. Gt l đôi ba phen đ âm thm tìm cách đi thăm đa trai trưng. Nghe nói m mình thu vén vic nhà, cc kh ln li ra tut ngoài Vinh, han hi bi xách cho k b nhà ăn b ng bi y, chng biết phút giây đoàn t ngn ngi kia có làm cho bà nguôi ngoai phn nào? Có nghe đưc li ha hn gì không? Mình ghét thy nhng đa ni lon ưa đi làm cách mng, bi ít ra, trưc mt, cái đa y vô tình hành h xác thân m mình quá lm. Anh bt hiếu cũng chng mc nào đó thôi, sao không lo cnh ngưi đ phng dưng mà dâng hết tui xanh cho mt bn ngưi cung tín vi nhng hc thuyết xa l? T đó v sau nhà mình đon tuyt hn vi đa con “rơi” kia. Ta như anh b th đ, trut quyn thi đu, kéo áo che mt h ngươi buc phi ri khi sân c. Đi tuyn thưa ngưi dn nhưng điu đó chng khiến ba m mình đ cht vt mt my may. Trong s gia đình ghi, ba mình: công chc, m: ni tr và mt dc con cái bên dưi toàn là hc sinh. Ngn y ming ăn nương nh vô hai ch công chc, mà công chc hng trung mt đi trong sch. Đói cho sch rách cho thơm. Giy rách phi gi ly l. Đi loi thế, là th phương ng mà ba mình ưa nói. Thanh bn, đm bc, hơi b nghèo là hoàn cnh sng ca gia đình mình thi y. Mình nh nhít, li ham chơi nên chng lưu gi nhng đng cay thu n, chơi không s mưa rơi. Hết th diu thì đá banh, cm sào hái trm trái cây vưn k khác, cm que có bôi keo đ bt ve, moi l đc đ bt dế, sut ngày chy rông ngoài đưng đ chiu v m qu: Úi chào, cái đu hôi ct trâu, m hôi m kê rít chìn cht như h mt, có ra giếng tm lia tm la không thì nói. Ăn kiu mt v sinh như ri đây đ ha ti ni tao cho nm chung.

Dĩ nhiên là mình trn như nhng sau đó, đng bên giếng cho m mình xi tng gàu nưc ngp th. M kì c, m git đt, m bôi xà phòng 72 phn du. Răng con cu hn sưng ri? Con không biết, chc b kiến cn m n. Con đng ngng nghch đái trưc am miếu mà b thánh thn khin trách. Vi mình, m có c vn điu răn, m chuyên cn nói ti điu hay l phi. Và mình thu n ging cái gàu b thng, hng chng đy nhng li vàng ngc kia. D d cho có l ri sáng mai lòng vn hn nhiên theo chúng bn bn cũ son li. Ra đó, nh nhít mà, làm sao tránh đi trên con đưng “thơ mng” y? Nhưng tình ngay thì mình không h là đa phá làng phá xóm, mình ngon cơm hơn my đa khác. Chúng h? Đi ăn cp hương hoa qu pht trên bàn th ngưi ta bày cúng ngoài tri, đi rình my o my ch tm sông tm giếng, chúng hoang dàng tri và chúng “sáng mt”. Mi còn con nít ranh, ti nó nhn xét v mình như ra đó. Mi n biết rình bi môn mà dòm Nguyt Nga đi chùng vng. Ui chào, cơ th đàn bà con gái hn l lùng lm thê, nói không ng. Ch ni thì li ra, ch n thì có tóc, nơi n thì… nơi kia thì… Chúng sa đà t tình t cnh mc dù đa nào đa ny đu b ăn ht vt môn lun văn. Ai đi cô ra đu đ: “Em hãy t ngưi mà em yêu thương nht trong nhà” thì có đa viết như ri: Tri ơi, ngó xung mà coi, mt lòng hy sinh không chu ng đ canh chng ăn trm, mt d trung thành không phn bi, đeo cng bên chưn cng li còn vy đuôi lè lưi liếm. Em thương con Vn nhà em không bút mc mô noái hết.

Tuy không đng đu môn lun văn nhưng bài tp ca mình cũng đưc cô đc cho c lp nghe. Cô nói, đây là mt trong năm bài mà cô ưng ý, bi khi nói v m mình các em này đã biu l cái thành thc dù vng v. Công sinh thành dưng dc thì ngay c cô cũng không đ sc đ viết hết ra giy và cô thy chúng ta ch cn lòng thành là đ. Lòng thành cũng khiến ngưi ta cm đng. Bài lun y mình viết khá dài, mình nói v mt đêm mưa và mình m áp vô hn khi có m mình ng sát bên lưng, chng có gì an toàn hơn khi mình ý thc đó là nơi nương ta có mt không hai; mình nói khi yêu thương mình chng đ ra mt điu kin nào c, sai đi mua thuc Cm l ngoài ph là mình cm tin chy u đi ngay. Và mình kết lun, có l sut c cuc đi, điu mình ao ưc là m mình mãi khe mnh, mãi an vui đ sng lâu, nhìn nhn ra thng con út ca bà đã trưng thành qua bao gian khó.

M mình gp bo bnh, anh ch mình đem ngưi vào Sài-gòn đ điu tr nhưng các bác sĩ trong bnh vin ni tiếng y bó tay. Bà hp hi, tay chân lnh ngt, khi mang bà v li Đà-nng m mình mi tht s ra đi. Anh ch mình gii thích: M dùng tàn hơi đ mong nhìn thy em ln cui. Xin cho mình đưc ci lương đây, bao nhiêu lc thú và mng tưng v cuc đi ca mình đu sp đ phút giây oan nghit y. Mình s phi gng gưng bưc đi trên con đưng hoàn toàn chng có ánh mt tri. Mình ngi bên quan tài câm lng trong ba đêm, mình ct giy thành hình hoa sen và dán thành qu vng v kia quanh áo quan sơn đ. Mình nói vi ngưi nm xa hơn mt đâu lưng: Con đang là k mù, con tuyt đi không nhìn ra mt li đi khi ngày mai ngưi ta chôn m xung ba tc đt.

Mình tng nói đâu đó, trong mt cuc phng vn đã lâu, rng mình luôn quý chung các v ph n, nghim li, có th do bi trong tâm mình luôn ta sáng hình nh m mình. Hi xưa bà là ngưi ưa thích đc sách truyn, điu y vô tình bà cy vào ngưi mình lòng yêu văn chương. Mình viết văn và tiếc thay m mình chng th đc đưc nhng th nhăng cui này. M ơi, ngoi tr bài lun thu đu đi, con chưa h mt ln ngi ca tm lòng m dành cho con. Con đúng là đa t hi, ht như khi ngưi ta chê bai ai, h có sn câu: Đ nâm-bơ-ten!

Mình muôn đi là s 10, chng th le lói 1, 2. Xin đưc ngy bin ln cui: Viết v mt ngưi M, mình biết dùng nhng t gì đ chuyên ch cho va đ? Ngưi xưa dn dò: “Nghĩa m như nưc trong ngun chy ra”. H ví von, đó là chui, như mt, t đưng miá lau… Liu chúng ta có nguôi ngoai vi th hình nh nghèo nàn kia không? Hơn mt ln h đã bt lc, và mình cũng đã bt hiếu. “M ơi xin đánh con đau, đ con hiu thu vết thương di kh”.

Mng mt, mng hai, mng ba. My ngày tết lưu lc mình ch ăn cơm vi cá. Không mc món, không bánh chưng bánh tét, chng “cu da đ xoài”. Không pháo n (đã đành) chng lì-xì (chuyn tt yếu). Không rưu nng (đau gan, ăn tc nói phét). Không nhìn thy “ch ni li ra, ch n có tóc”. Tri lnh căm, mình co ro ngi gõ ch và ch thì quá đi thanh bn. Các bn thân mến, ngày đu xuân, hãy v tình nếu mình nói điu không vui. Xin cho mình sng li chút hương v ngày cũ, du mi mt hi tưng là mi mt đn đau. “Tết nht làm chi, ai bày?” Mình ra bếp, chun b ăn “cơm vi cá như m vi con”. Ra thôi. Đòi chi hơn?!

HỒ ĐÌNH NGHIEM

No comments:

Post a Comment