Friday, April 29, 2011

Bài viÉt cỦa tháng tư

Nguyễn Xuân Thiệp


                       Rock & Turbulence - PamJohnsonstudio.com
  
   Ban Mai viết trên Da Màu ngày nọ: “Đọc Hợp Lưu 82, những bài Ký về cuộc di tản tháng 4 năm 75 nhìn từ miền Nam, tôi tình cờ gặp gỡ những người bạn cùng thế hệ với mình trên trang báo. Những cậu bé, cô bé tuổi 11, 12 trong sáng, thơ ngây chưa nhuốm bụi trần. Ngày xưa bạn cũng giống như tôi. Chúng ta cùng sống trong một thể chế, một nền giáo dục, cùng đọc chung những cuốn sách như nhau, cùng chơi chung những trò chơi như nhau. Năm tháng tuổi thơ là những ký ức đầu đời mà chắn chắc mãi in sâu trong cuộc đời của mỗi con người. Ba mươi năm sau, người đi, kẻ ở, đã có điều gì khác biệt trong tâm hồn chúng ta. Những con người cùng thế hệ.”
   Và Ban Mai nói tới những đau đớn, mất mát, đổ vỡ của bản thân và những người đồng thời với mình. Cô nhắc tới Linda Lê, Đinh Linh, Thơ Thơ, Cổ Ngư, Thận Nhiên… Cô nói và chúng ta có thể thông cảm được: “Bạn tự do viết lên nỗi lòng bạn, giãi bày bản ngã của bạn mà không sợ ai cấm đoán, đó là một hạnh phúc vô giá mà bạn đã phải trả giá mới có được, ấy chính là điều mà những người ở lại như tôi mơ ước mà không thể có ngay cả ngày hôm nay.
   “Đất nước ơi! Khi nào tôi mới được hưởng niềm vui tự do nói lên những điều mình suy nghĩ mà không sợ bị ảnh hưởng hệ tư tưởng này, hệ tư tưởng kia.”
   Thế giới ngày nay có thể xem như một mái nhà. Và Ban Mai khẳng định: “Con người nước nào cũng vậy, sống nơi đâu cũng vậy, cũng có bao nhiêu sắc thái tình cảm như nhau, cũng có bao nhiêu nỗi khổ của kiếp người như nhau. Vì vậy, chúng ta viết trên tinh thần xuyên lục địa, ý thức là một con người của nhân loại chứ không phải bó hẹp vì một màu da, một đất nước.”
   Tuy vậy, Ban Mai vẫn mơ ước một ngày không xa cô và bạn bè, ở bên này hay bên kia biển rộng, đều hướng về một Tổ Quốc chung, tự do và nhân ái, do chính mình xây dựng.
   Cảm thông với những tình cảm và suy nghĩ của Ban Man, đồng thời kỳ vọng ở những người bạn trẻ đã được nhắc đến, hôm nay Nguyễn viết nên bài thơ gởi cho gió cuốn bay đi.

                        Pinetree - culturatti.com

Nói với những cây xanh

Đứng cô đơn trên một ngọn đồi
lá úa. và cành đã khô
mây bay qua. như những linh hồn giã biệt
mặt trời chiều. đổ bóng
tôi
nhìn xuống. chân đồi
những hàng cây xanh. lộng gió
cất tiếng ca
về những mộng đời
nở hoa
hay đang kết trái
hoặc đổ vỡ
đớn đau
bùn. và máu. dưới chân
các bạn ơi
cũng có thể là. cỏ xanh
hơi ấm nồng nàn
của đất màu
và cả những nhánh xương khô
dòng sông ôm quanh các bạn
và gió. mãi mãi. mang đền những đổi thay
những sắc màu
u tối
hay rực rỡ
và những mùi hương. của rơm rạ. bưởi bồng. mồ hôi người. hay phân. nước tiểu
có khi là mùi xôi nếp chin
và rồi sớm mai
sớm mai. mưa về. hay nắng hoa ngâu
tôi muốn đưa tay
vẫy chào các bạn
ôi. tôi còn nụ cười
muốn trao. gửi
hỡi thận nhiên
hỡi ban mai
và cổ ngư
thơ thơ
đinh linh
bùi chát
lý đợi
và linda lê
và. vân vân
a. ngày đang lên
những mặt trời. đỏ. hồn của đá
hay mặt trăng
những vì sao. trên đồng
tiếng bò. và lợn
kêu
còn tôi
dưới chân. rễ bắt đầu mục
lá rụng. màu vàng óng. phủ xuống mỗi ngày
nhưng không hề tuyệt vọng
tôi xin chào các bạn
những thân. cành. vững chãi
chúc các bạn
tiếp tục lên đường
có thể là nước mắt
có thể là hương rơi
của mùa đang tới
điều quan trọng. phải không các bạn
là sống
với cả vui. buồn
đớn đau. phẫn nộ
và sáng tạo. mãi mãi sáng tạo
như thời tiết. như chim
như mùa màng
của trời. và mặt đất
xin cho tôi
một trái thông rụng xuống
bên triền dốc xưa
làm ngọn lửa nhỏ

Tháng Tư 2011
NXT 




No comments:

Post a Comment