Saturday, August 27, 2011


Tư lò rèn 

Hoàng Xuân Sơn



Không hiểu tại sao khi đặt bút viết về Từ Công Phụng (TCP) tôi lại liên tưởng tới nhóm chữ Tư-Lò-Rèn. Ý nghĩ này có thể bắt nguồn từ địa chỉ điện thư của một người bạn quen biết đã khá lâu : tulaurent@ . . ., họ Từ ghép với tên thánh hay một địa danh nào đó.

Phải rồi: Tư-Lò-Rèn, một cái tên rặt Việt, người nhạc sĩ Việt Nam lừng danh ấy tựa như một người thợ rèn chăm chỉ, ngày này qua tháng nọ cần mẫn ráp nối, hàn gắn, tạo tác những kỷ vật tinh xảo cho đời sống âm nhạc. Tôi như thấy thấp thoáng hình bóng người thợ rèn mang họ Từ một hôm ngọa bệnh gục xuống, không chịu buông tay theo định mệnh, vẫn cố vươn vai đứng dậy bằng ý chí quật cường, miệt mài ôn tập những ngọn lửa dương cương rực ngời từ bệ phóng. Và rồi chiếc đũa thần âm nhạc cũng đã trở lại với đời, hồi sinh từ tôi luyện.

Tin Từ Công Phụng lâm trọng bệnh làm choáng váng nhiều người: giới hâm mộ anh, và nhất là bằng hữu.Vẫn biết những căn bệnh vô thường của trời đất ập đến lúc nào không ai hay ai lường trước được, vô phương chống đỡ. Già Ung, vâng, thường hay vồn vã han hỏi không từ một ai. Đã có biết bao bạn bè tôi trên xứ người xáp mặt lão gia này rồi lần lượt ra đi như những vì sao lặn sớm. Nhìn hình ảnh tiều tụy của Phụng những ngày chống chọi với căn bệnh nan y, không khỏi lo lắng, ngậm ngùi nhớ lại giây phút ngặt nghèo của Hoàng Xuân Giang, Hoàng Phúc . . . đối diện với hơi thở mỏi mòn từng giây từng phút. Khán thính giả bốn phương cầu nguyện cho anh. Tất cả bạn bè cầu nguyện cho anh. Chị Ái, người vợ hiền vẫn luôn luôn bên cạnh anh trong suốt quãng đời thăng trầm. Và rồi Từ Công Phụng khỏi bệnh như một phép lạ. Nhưng hơn hết cả, chính bằng vào ý chị và nghị lực của anh, TCP đã hồi sinh như tin vui mùa xuân mà chị Lai Hồng đã rộn rã loan báo cho bằng hữu khắp nơi. Vâng, người nhạc sĩ ấy đã trở về với Muà Xuân Trên Đỉnh Bình Yên. Hôm điện thoại báo tin mừng cho tôi, bằng giọng nói ấp áp và tiếng cười rộn rã như dạo nào, Phụng nói đùa  là bệnh nó quậy mình thì mình phải quậy lại cho nó đi chỗ khác chơi. Đó là một tinh thần lạc quan rất mực vậy!

Thời gian trước 75 ở Sài Gòn, giao tình của tôi và Từ Công Phụng tuy không mật thiết bằng với Trịnh Công Sơn nhưng cũng rất đậm đà tình thân giữa những người bạn trẻ đồng trang lứa trong hoàn cảnh quê hương đất nước thời binh lửa. Chúng tôi vẫn luôn có nhau trong những sinh hoạt riêng và chung. Tôi biết Phụng qua đám bạn Văn Khoa, Dược Khoa, Quốc Gia Hành Chánh v.v. TCP sáng tác rất sớm, qua nhạc phẩm đầu tiên – Bây Giờ Tháng Mấy - đã nổi tiếng ngay. Phụng cũng đã có lần trình diễn ở Quán Văn với Thanh Lan những nhạc phẩm sáng tác dồn dập sau đó ( Trên Vùng Tuổi Mây, Tình Khúc Từ Công Phụng . . .) . Trong các nhạc sĩ sáng tác vừa trình diễn, TCP là một người hát rất hay với giọng ca trầm ấm hiếm có , rất ít người sánh kịp. Hơn nữa , tính tình thâm trầm ăn nói nhỏ nhẹ với mọi người, cách cư xử  chân tìnhvới bạn bè , niềm  hãnh diện vì tài năng nhưng không kiêu ngạo v.v là những điểm son khiến anh có người ái mộ ở khắp mọi nơi, từ mọi giới. Dòng nhạc tình TCP lúc nào cũng cho ta cái đẹp sáng của tâm hồn. Dù lắm lúc nghe ray rứt, ngậm ngùi, nhưng là một nỗi ngậm ngùi man mác, thăng hoa chứ không cầu lụy. TCP cũng thuờng xuất hiện trong những sinh hoạt thanh niên, sinh viên với người nữ cũ Từ Dung (xin lỗi chị Ái) mà bọn chúng tôi thường gọi đùa bằng cái hỗn danh “đôi song ca từ từ ”. Nhớ hôm kỷ niệm ngày vui của TừTừ ở Câu Lạc Bộ Làng Văn có đông đủ bằng hữu văn nghệ tham dự. Có Trịnh Công Sơn/Khánh Ly. Có Lê Uyên và Phương. Có Mai Hương Kim Tước v.v . Có tôi xâm mình cầm dùi gõ trống cho chị Kim Tước hát 60 năm cuộc đời tặng đôi lứa.


Tôi ít có kỷ niệm với TCP nhưng rất quý mến anh bởi bản chất chân tình và lịch sự với bằng hữu như đã nhắc( bao giờ cũng thế, dù khi gặp lại anh ở xứ người sau này ) . Những năm sau 75 đứt bóng, Phụng và tôi thường la cà ở những quán cà phê vỉa hè Lê Thánh Tôn gặp gỡ hàn ôn dăm phút với đám bạn bè thất thời thất thế. Định cư ở Montreal Canada chừng 3 năm, tôi vui mừng gặp lại TCP trong một xuất trình diễn chung của Phụng với các ca sĩ Thái Hiền, Duy Trác. Phụng vẫn thế! Vẫn con người thâm trầm dạo nào của Xứ Thâm Trầm. Phụng hát vẫn hay và có chiều ăn khách, được mến mộ hơn các bạn đồng diễn. Vui vì gặp lại cố tri. Và mừng cho tài năng vẫn vô cùng rạng rỡ của bạn.  TCP có nhiều bạn ở Montreal. Cứ thế đôi ba năm chúng tôi lại được dịp sinh hoạt chung. Lần gặp gỡ sau cùng trước khi Phụng ngọa bệnh là buổi văn nghệ ra mắt của Song Thao, Luân Hoán, Hoàng Xuân Sơn ở Toronto với sự góp mặt đặc biệt của Từ Công Phụng khoảng  mùa hè năm 2005.

Là một ca nhân tài tử, lúc trước tôi hay hát TCS. Về sau, ở một thời điểm nào đó tôi đâm ra mê nhạc TCP, thích hát và hát nhiều nhạc Phụng. Lúc lòng mình đã lắng xuống theo tuổỉ chiều, giai điệu và lời ca TCP như quyện lấy, cuộn lấy tâm thức và hình hài, của những tháng năm còn lại một đời người. Nhạc TCP đến với đời ở lại với đời như một dòng nhựa thơm quyến rũ : nghe được một lần thèm được nghe thêm – hát một lần thèm hát mãi . . .Dòng nhạc tình ấy lãng đãng mà kiêu sa, như chất keo dính liền vào những cuộc tình đôi lứa. Xin chúc lành Từ Công Phụng, tài sức vẹn toàn; mãi mãi như những bài tình ca bất hủ của anh.



Laval, Quebec, tháng 8 năm 2011

Hoàng Xuân Sơn


No comments:

Post a Comment