Sunday, July 24, 2011

MƯA PHỐ VEN SÔNG

Lưu Na

                        In the rain - popinlinartstudio.com

Lại một đêm khó ngủ.  Trằn trọc, nhọc nhằn.  Trong đêm vắng, mọi ý nghĩ mọi sự việc ùa vào đầu không làm sao gạt ra được.  Loáng thoáng lời bạn hiền viết thăm “…mày đã đến và mày đã về lại Mỹ.”  Bâng khuâng bùi ngùi.  Một chút gì đó, như là thương nhớ như là
hoang mang.

Thì mình vẫn hằng hoang mang những khi băng đại dương về lại quê nhà ngang qua một nước thứ ba.  Mình ngạc nhiên thấy có một dân tộc khác trên một mảnh đất khác, trường tồn với muôn vạn mầm sống; tưởng như trên đời chỉ có Mỹ và Việt Nam.  Những lúc ấy cảm như mình là một người ngớ ngẩn_nhất thế gian. Hoang mang tấc lòng.

Có đêm hoang mang với cái chết, vừa chợp mắt thấy mình đang chết, tự nói là mình đang chết, chết là thế này đây và giật mình sống dậy.  Có đêm trong mơ thấy đám ma cuả Má, mình là người cuối cùng thắp nhang.  Ba nén nhang đầu mình bắt đầu khóc.  Ba nén nhang sau giông gió nổi lên ào ào lật tung bàn thờ.  Má, Má.  Má đừng sợ.  Con biết bây giờ Má phải đi một mình.  Nhưng Má đừng sợ.  Giật mình thức giấc nước mắt ướt hai bên má.  Lại thiếp vào giấc mơ dang dở.  Bàn thờ đã long trốc, nói càng lúc càng to.  Con cầu Má đi đường bằng an.  Má đừng sợ, đừng sợ.  Phật tổ độ trì cho Má.  Chư tiên phật
độ trì cho Má, dẫn dắt Má về bến bình yên…Má đi bình yên.  Chắc mình la to lắm chắc mình đoan quyết lắm nên trong mơ tưởng như cảm được cái bình an trong lòng Má. Thức giấc, nước mắt vẫn đọng đầy nhưng lạ là chính lòng mình cảm thấy bình an.  Là
mình sợ chết hay sợ Má chết?  Mình có đã hòa giải được với lòng mình, với ám ảnh kiếp nhân sinh?  Hoang mang kiếp sống.

Nhưng Úc, Úc có gì để cho mình thương nhớ hoang mang?

Mưa đêm giọt đều trên mái.  Lạch tạch lộp độp đều mau, mưa giọt nhẹ êm đềm đưa mình vào giấc ngủ.  Sáng dậy mình lái xe đi làm trong màn mưa loáng thoáng, những sợi đan đều nhặt thưa giăng khắp khung trời.  Nghĩ ngợi lung tung.  Đêm qua chắc cỏ cây sung sướng.  Đêm qua chắc Thống đốc bớt lo nỗi thiếu nước.  Đêm qua dân Cali yên tâm tháng sau bớt được ít tiền nước.  Eo sèo nhân thế, mà mình không biết tự bao giờ đã thôi buồn những khi mưa.  Dưng không mình nhớ những sợi mưa ở Bankstown.  Phố ven sông không thấy sông.  Phố ven sông với những sợi mưa buồn như đường Nguyễn Du xưa.  Với hàng quán ngăn nắp vui vẻ nhưng không xô bồ: hè Lê lợi cũ.  Nơi đó mình đã ngồi uống cà phê cùng Tư và anh Thắng.  Như một ngày nào của kiếp xưa mình từng thấy những đại ca tóc phủ ót kiếng mát sơ mi ngồi Bô đa uống cà phê nhả khói thuốc
ngắm người qua lại.  Trong hỗn độn qua lại đó là những hippy sơ mi banh ngực quần bát loe to và một đứa trẻ mới lớn quê muà ngơ ngác đi lang thang một mình không biết tìm cái gì, chỉ biết phải đi tìm.

Những sợi mưa Bankstown, giòng nước chảy cuốn lá cây cùng rác rưởi xuống cống rãnh. Trong hơi mưa lạnh mình tưởng như ngửi được cái mùi hăng hăng ai ải của
nước bờ sông, cuả cống rãnh đường mưa áo ny lông xanh đỏ những ngày học trò xưa
cũ.  Tưởng nghe được cái giọng nghẹn ngào buồn tủi “đường về đêm nay vắng tanh, dạt dào hạt mưa rớt nhanh, lạnh lùng mưa xuyên áo tơi mưa chẳng yêu kiếp sống mong manh...”  của Thanh Tuyền.  Những sợi mưa Bankstown.  Mưa phố ven sông.  Gợi mình nhớ Tỉnh lẻ đêm buồn của Chế Linh,  bến Ninh kiều mưa lầy lội buồn tênh.
Những sợi mưa Bankstown, thoắt chốc mình nhớ mưa đảo lạnh lùng hoang mang kiếp không nhà không quê, nhớ mưa biển cắt chia con người ra khỏi gốc rễ nguồn cội.  Những sợi mưa Bankstown, mình nhớ lại những ngày đầu của người di tản buồn trên đất Mỹ. Mình phải dầm trong mưa lạnh dù là nửa đêm, vì chỉ có mưa mới làm cho mình thấy gần với mảnh đất xa lạ mà mình đang sống, cho mình cảm giác như vẫn còn đang đứng trên đất quê nhà dưới màn mưa thiên binh vạn mã gieo xuống mái tôn.

Những sợi mưa Bankstown.  Là mình nhớ Úc, nhớ Bankstown, hay là mình nhớ quê hương qua đất Úc?  Tự hỏi lòng mình thích mưa yêu mưa có phải  vì bản năng sinh tồn của kẻ đã mất quê cần phải có một quê hương khác để yêu mến sống còn với nó?  Và mình có thật sống còn với đất mình đang sống ấy?  Sao đứng nơi này lại nhớ một nơi
không phải quê mình?

Mưa sẽ vẫn mưa, trăm năm ngàn năm.  Mình sẽ vẫn là hạt bụi,  nghiêng mình nhớ đất quê mà lại kẹt một nỗi không còn biết đâu là quê để mà thương nhớ. 

Năm tháng đã trôi qua
Ray rứt mãi đời ta
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê
(Sơn Nam)

LN
02/2010

No comments:

Post a Comment