Monday, October 28, 2024

THẾ CHÚ ĐÃ GẶP LẠI BỐ CHÁU CHƯA?

Đinh Trường Chinh
 
Nguyễn Xuân Hoàng. ĐTC
 
Chiều 13/9/2014, nhận tin nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng ra đi. Tôi còn nhớ như in, ngày này đúng 6 năm trước. Tôi lấy viết chì vẽ vội chú Hoàng theo trí nhớ, mà ly nước lọc bên cạnh không biết thế nào đổ cả lên tờ giấy. Nguyễn Xuân Hoàng nằm xuống, hơn một năm trước cú ngã của Bố tôi.
 
Con người. Rồi có lúc phải nằm xuống. Con người / những hình nhân của Giacometti. Bước đi và bước đi hoài. một mình. Chung quanh đông người thì vẫn như một mình. Đi từ trên mây-nhìn xuống vực. Từ vực-nhìn lên mây. Chúng ta cùng ở lại. giữa "Bụi và Rác," như tên một cuốn truyện của NXH. NXH còn có một cuốn sách thật hay - "Người Đi Trên Mây." Phải chăng (bất hạnh thay), chúng ta đều là những người như thế!?.
 
Thật ra, tôi chạm vào cõi viết của NXH từ khoảng năm 16 tuổi, khi đọc được truyện ngắn "Một người ngồi trong ghế bành," trích từ tập "Những truyện ngắn hay nhất của quê hương chúng ta" / nxb Sóng, Sàigòn, 1974, còn sót lại trong nhà sau 1975. Đó là một truyện ngắn tuyệt hay với một không khí mới mẻ, mang chút màu xám, chút hơi lạnh, và quá nhiều u uẩn cho một cậu bé mới lớn.
 
2014. Nguyễn Xuân Hoàng. gầy. xương. tóc cước. Một ngày. Tôi bỗng nghe ra tiếng thở của người chung quanh nhỏ dần. Nguyễn Xuân Hoàng. Bố. nằm xuống. nhanh quá. như một cú gạt tắt đèn. Đôi khi tôi vẫn muốn dợm gọi ai đó, mà số phone im bặc. "the party you dialed is unavailable ..." Trong cái phone cũ của tôi vẫn còn cái saved message của Bố cuối năm 2015. "con ghé về chiều nay, gõ cho Ba bài thơ."
 
Chiều nay căn phòng đen u. Tôi bật ngọn đèn đầu nằm đọc lại "Căn Nhà Ngói Đỏ," có hai cái tùy bút về Virginia. "Những Tháng Ngày Ở Virginia" và "Trở Lại Springfield." Virginia. Mùa đông lạnh. Nơi tôi đang đọc cuốn sách này. Nơi chú NXH đặt chân đến Mỹ những năm 80's. Tôi nhớ đến chú NXH, người tiếp con đường Mai Thảo làm chủ bút tờ VĂN. Nhớ những tờ báo biếu cô Vy gửi năm xưa. Chú cẩn thận nhắn: "nhận được Văn chưa đtc? để Chú hỏi lại cô Vy." Lúc ấy, tôi còn sự hồi hộp chờ xem thơ mình gửi có được chọn đăng. Cái cảm giác đã mất lâu lắm rồi...
 
Và tôi nhớ lại vài email chú gửi riêng, thường là "than vãn." Hình như chú NXH than cỡ... Bố tôi. "Khoẻ không dt ? Chú depressed, chán đời." Đó là lúc Chú Hoàng còn khoẻ. Thì ra chúng ta đều là những kẻ bán than sỉ quanh năm lỗ vốn, vì than bán cả ký cho mình xài chứ có ai mua nhỉ.
 
À, mà tự nhiên tối nay, tôi lại muốn gọi hỏi "người đi trên mây": "thế Chú đã gặp lại Bố cháu chưa?"
ĐTC
 
*Ngày giỗ nhà văn NXH
(Nguồn Fb Đinh Trường Chinh)

No comments:

Post a Comment