Bác
Sĩ Đỗ Hồng Ngọc
Minh họa
Đỗ Trung Quân
Ngậm
ngùi bởi tiếc nuối tuổi trẻ đã trôi qua lúc nào không hay. Ngậm ngùi phải chi
hồi đó thế này thế khác… Hình như ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta
mơ ước tương lai, sống cho tương lai, nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có
được cái kia cái khác mới là sống.
Khi
có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho
quá khứ. Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú. Tóm lại, ta
chẳng biết quý những giây phút hiện tại.
Từ
ngày “thế giới phẳng”, ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng
chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một
người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp.
Hiểu
ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện
tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa. Hiện tại
thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải
trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết “enjoy” nó thì
quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.
Một
người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi
khi 80, họ sẽ càng tiếc 75. Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình
lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải… nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội
nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp
nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa.
Ta
cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ
này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn
cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch… Cơ thể ta cứ tiến triển theo một “lộ
trình” đã được vạch sẵn của nó, không cần biết có ta. Mà hình như, càng nguyền
rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ.
Trái
lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho
nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng,
làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis
Zorba nói: “Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút,
cho nó ăn với, cho nó nghỉ với. Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó
ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi” (Nikos
Kazantzaki).
Từ
ngày biết thương “con lừa” của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi… cũng
khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang
no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn,
chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối
quá.
Một
người cô tôi mắc bệnh “ăn không được”, “ăn không biết ngon” vậy mà vẫn béo phì,
đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ đắt tiền cho
uống. Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon,
làm sao không béo phì cho được. Giá nghèo một chút còn hay hơn. Cá kho quẹt,
rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng. Tôi cũng biết cho con lừa
của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các
tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao
được.
Bảy
trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: “Cơ tắc xan hề khốn tắc miên” (Đói đến thì
ăn, mệt ngủ liền) trong bài Cư trần lạc đạo (Ở đời mà vui đạo). Ông là vị vua
nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc
Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra
tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp.
Mỗi
người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy,
cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương
pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy
nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính
cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải
cảnh giác.
Cũng
nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đầu
óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém
tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi.
Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại mắt kém mà muốn
thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là “căn” hết tiếp xúc được với
“trần”. Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ
nhi sanh kỳ tâm.
Rồi
một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém
mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh
vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện
tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành.
Cái
mà người xưa gọi là “hoa đốm hư không” chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai
dè trong mắt mình. Chính cái “tưởng” của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta
bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những
chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách
cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp
nhận và nhìn lại mình.
Khi
20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến
40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả. Tóm
lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút. Nhưng muốn vậy, phải…
chuyển đổi cách thở. Thở ư? Đúng vậy Một bác sĩ có thể biết rất nhiều về bộ máy
hô hấp, về cơ thể học, sinh lý học, bệnh lý học của bộ máy hô hấp nhưng chưa
chắc đã biết thở. ĐỖ HỒNG NGỌC
Mời
đọc bài của Đỗ Hồng Ngọc ở đây: