Monday, September 21, 2015

THƠ NGUYỄN ĐẠT



Dư âm tịch mịch


Hoàng hôn. Nguồn: Internet

Một mặt trời lủi thủi ra đi
Sau tiếng kêu rơi vỡ thốt nhiên
Một hoàng hôn trang phục màu chì
Bước vào dạ hội rất bình yên.

Một vì sao tím sẫm xa xăm
Qua cửa ngõ thẳm tối của rừng
Chiếu sáng chàng nơi một trái tim
Ở đấy hiển hiện dung nhan nàng.

Tất cả đều thấy chàng tới đó
Dù sao hoài mong chi hoài mong
Tất cả đều nghe chàng bày tỏ
Một lần khi dạ hội ngừng im.


Trưa M.Th.

Quán bên sông, dòng nước im, nắng trong suốt bất động
Người đàn bà ngồi nhìn ngây, bẻ hoài những đốt ngón tay
Tôi tìm trong túi rộng vô cùng ký ức.

Đây rồi người đàn ông cao và gầy, mũ phớt hơi nghiêng xuống,
khuôn mặt tảng băng trôi
Chậm bước trên đường
Chiếc ghế còn lại trong tòa soạn, phố mang tên Ký Con hồi nọ,
ở Sài Gòn.

Tất cả đều bất động
Ngoại trừ hai bàn tay người đàn bà
Ký ức tôi trôi theo tảng băng.

Tất cả đang hút vào khoảng trống sâu thẳm
Mặt bàn, vẻ dửng dưng phỉnh phờ
Trưa Mai Thảo, trưa Mỹ Tho. 

                                                                        

No comments:

Post a Comment